Chương trước
Chương sau

Đi khoảng gần một ngày trời, bọn họ cuối cũng đến được Huyết Minh. Đường đi hiểm trở, cũng không tránh khỏi có chút mệt.
Tư Tản Nguyệt kêu Lâm Giang sắp xếp cho Lãnh Ngạo chỗ ở. Còn bản thân lại tới sảnh chính Huyết Minh nghị sự.
"Minh chủ, hôm nay đám người Thiên Địa Hội đó lại tiếp tục ra tay. Năm chi nhánh của chúng ta tại Ý đã bị cảnh sát chặt phá, mà mọi nguyên nhân đều chỉa về phía Thiên Địa Hội!" Lâm Giang yên lặng nói, nghe ra trong âm điệu dường như có chút bất mãn.
"Lại tiếp tục xảy ra chuyện. Thiên Địa Hội này, quả nhiên không thể xem thường!" Tư Tản Nguyệt tay đập bàn, mắt nhìn vào số liệu của Huyết Minh.
"Minh chủ, ngày hôm qua Thiên Địa Hội có gửi tới cho chúng ta một lá thư, hẹn người ba ngày sau gặp tại Lộ Thiên Quán. Tính theo thời gian thư được gửi thì chính là ngày kia!" Lưu Ly từ ngoài cửa tiến vào, cẩn thận mà báo cáo. Lại nhìn không ra chút giảo hoạt nào.
"Ngày mai sao? Được thôi, để ta chờ xem Thiên Địa Hội đó có thể làm gì được ta đây!" Tư Tản Nguyệt đáy mắt xẹt qua tia sát ý. Muốn chống đối với Huyết Minh? Ha, không có cửa!
"Muộn rồi. Tất cả về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta lại bàn tiếp."
Theo lời Tư Tản Nguyệt, tất cả mọi người có mặt ở đó liền rời khỏi.
Tư Tản Nguyệt vu vơ đi dạo khắp Huyết Minh, tâm tình bây giờ cũng không được tính là hoàn toàn ổn.
Ánh trăng đêm nay không sáng, trăng khuyết phân nửa thành hình lưỡi liềm. Rất đẹp!
Lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Tư Tản Nguyệt liền đi tới gần đó.
"Muộn thế này rồi anh còn đứng đây hút thuốc?" Nhìn qua Lãnh Ngạo lưng đang tựa vào gốc cây hút thuốc, bộ dáng hết sức thản nhiên.
"Còn không phải là nhớ em đến tương tư không biết làm gì sao?" Lãnh Ngạo đưa ánh mắt trêu đùa nhìn cô. Mà hình như đây cũng không phải là trêu đùa, anh vốn là thật sự nhớ cô nha.
"Xì! Em mới là không tin anh lúc nào cũng nhớ em!" Tư Tản Nguyệt bĩu môi, giọng nói mang chút ý khiêu khích.
"Vậy... Có cần anh chứng minh cho em thấy không?" Ngoảnh mặt sang nhìn cô, anh cười tà mị, nhìn kĩ còn thấy mấy phần dụ hoặc.
"Thôi! Em mới là không cần nhé!" Tư Tản Nguyệt cười tươi như hoa, ánh mắt không tự chủ rời đi chỗ khác.
"Nhưng anh thì cần!" Lãnh Ngạo vòng qua ôm cô vào lòng, bàn tay anh nắm chặt tay cô trông cực kì thân mật.
"Mau bỏ em ra! Lỡ để người khác nhìn thấy thì phải làm sao?" Tư Tản Nguyệt hốt hoảng, cố giãy giụa ra khỏi vòng tay của Lãnh Ngạo.
"Thì càng tốt chứ sao?" Anh cười nà nhìn cô. Vừa hay có thể để mọi người biết quan hệ giữa bọn họ, rất tốt!
"..." Tư Tản Nguyệt không nói gì, để anh ôm cô, tận hưởng hơi ấm xen lẫn mùi hương bạc hà nhẹ nhẹ của anh.
"Sở Sở, đợi mọi chuyện giải quyết xong, chúng ta... kết hôn đi!" Lãnh Ngạo ghé vào tai cô thủ thỉ, âm điệu có vẻ hơi lúng túng, dường như là sợ cô không đồng ý.
"Kết hôn? Em... chưa nghĩ xa đến vậy!" Tư Tản Nguyệt có chút e ngại mà buông thỏng cánh tay của anh khỏi người mình.
"..." Lãnh Ngạo mím môi yên lặng, không biết nên nói gì lúc này cho phải.
"Lãnh Ngạo, anh sao thế?" Thấy anh chợt lặng người, Tư Tản Nguyệt có chút sốt ruột. Anh không phải là đang giận cô đấy chứ?
"Anh không sao? Vậy thì, anh đợi, anh sẽ đợi đến lúc em đồng ý!" Lãnh Ngạo nhìn cô cười ngây dại, lòng bàn tay nắm chặt thành quyền cố khống chế tình cảm của bản thân lúc này. Nếu không, anh sợ bản thân sẽ không chịu nổi mà hôn cô mất.
"A! Không sao là được rồi." Tư Tản Nguyệt nhanh chóng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô thật sợ, thật sợ anh giận mà bỏ mặc luôn cả cô.
"Mấy năm qua, hai bác có sống tốt không?" Lại thấy không khí có phần hơi gượng gạo, Tư Tản Nguyệt liền chuyển đề tài. Mà vừa hay cô cũng thắc mắc mấy năm qua mọi người đã trải qua chuyện gì?!
"Tốt! Mẹ anh vẫn luôn cho người dò la tin tức về em, nhưng kết quả lại... không được như mong đợi." Lãnh Ngạo nói, vẻ mặt hơi thất thần. Cũng thật lâu rồi anh chưa về thăm bố mẹ.
"Thật ra, em cũng từng có ý định muốn trở về. Chỉ có điều là, một số việc đến quá nhanh, em cũng chẳng lường trước nổi!" Tư Tản Nguyệt đứng lại bên một chiếc ghế đá ngồi xuống, giọng nói có chút trầm đi mấy phần.
"Một cô gái như em đáng lẽ phải nên sống trong sự bao bọc mới phải. Em... cũng đã chịu không ít uất ức!" Lãnh Ngạo đi tới ngồi bên cạnh cô, mắt đăm đăm nhìn về phía xa xăm của bầu trời.
"Không. Hạ gia đối với em quả thực đã vượt quá giới hạn của một người lạ rồi. Họ... thật sự rất tốt!" Tư Tản Nguyệt lắc đầu. Mặc dù không phải cha mẹ ruột nhưng trong thâm tâm Tư Tản Nguyệt biết, cô vốn đã coi họ là cha mẹ ruột từ lâu.
"Em có định quay trở lại Hạ gia thăm hai bác một chút không? Mấy năm qua, họ quả thực rất nhớ em!" Lãnh Ngạo vừa nói vừa nhìn qua Tư Tản Nguyệt như xem biểu tình. Anh thật sự muốn biết, cô bây giờ với Hạ gia có đọng lại cái gì gọi là hai từ lưu luyến không?
"Đợi em xử lý xong một số chuyện, ắt sẽ trở lại thăm họ thôi!" Cô lướt mắt qua vừa hay đụng phải ánh mắt thâm tình của Lãnh Ngạo. Hai ánh mắt trao nhau, bình yên đến lạ lùng.
"Nhớ, em đừng quên em còn có anh!" Lãnh Ngạo vươn tay nắm chặt bàn tay lạnh cóng của Tư Tản Nguyệt sưởi ấm cho cô.
"Em biết mà." Tư Tản Nguyệt nhìn anh, không khỏi cảm thấy xúc động. Cuối cùng, cũng chỉ có anh mới có thể giúp cô cảm thấy yên bình.
"Sở Sở, quan hệ giữa chúng ta bây giờ là gì? Có được tính là hai người yêu nhau không?" Anh cười lướt qua mặt cô, ôn nhu đến lạ.
"Hả?" Tư Tản Nguyệt cứng đờ người. Đúng ha, quan hệ giữa hai người bọn họ là gì?
"Nè Tư Tản Nguyệt, biểu cảm như thế của em là sao hả? Đừng nói là em chưa có ý định gì cho quan hệ giữa chúng ta nhé?" Lãnh Ngạo ủy khuất mà nhìn cô. Đồ vô lương tâm, hừ!
"A! Em... Thật ra thì cũng không nhất thiết phải rõ ràng như thế." Tư Tản Nguyệt cười hì hì. Đã đến nước này, hết cách.
"Sao lại không nhất thiết? Đừng quên hai chúng ta là đã hôn nhau đấy!" Lãnh Ngạo phì cười khi thấy biểu tình của cô, lại chăm chú nhìn đôi môi nhỏ ngắn ấy phát ra một tràng âm thanh.
"Anh có nói lý lẽ đấy không hả? Hôn nhau thì tính là gì chứ! Anh cũng không biết là đã hôn bao nhiêu người!" Tư Tản Nguyệt nói một tràng, cũng không để ý đến khuôn mặt ai đó đã đen khít như đáy nồi.
"Tư Tản Nguyệt em đang ép anh phải điên đấy à?" Lãnh Ngạo nổi cáu đứng dậy. Anh không nói lý lẽ? Cô xem đây là ai không nói lý lẽ?
"Lãnh Ngạo anh làm sao thế?" Tư Tản Nguyệt đứng dậy nhìn gương mặt như sắp bốc hỏa của người đối diện, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Cô là đã làm gì sai a~
Lãnh Ngạo tức giận quay người rời khỏi nhưng vừa đi được nửa đường liền dừng lại.
"Anh chưa từng hôn người phụ nữ nào khác ngoài em cả!" Nói xong liền đi tiếp.
Tư Tản Nguyệt đứng đờ người hồi lâu mới kịp phản ứng. Ra là anh giận chuyện này, cô cũng chỉ là buột miệng nói thôi mà. Người gì đâu nhỏ nhen thế cơ chứ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.