Chương trước
Chương sau

"Khoan đã! Chuyện đó là chuyện gì?" Tống Phong gãi đầu, mấy người này, nói chuyện chẳng có tí đầu đuôi nào cả.
Nghe Tống Phong nói, Tư Tản Nguyệt cũng không mệt nghĩ nhiều.
"À! Tôi bảo họ đi điều tra về một số chuyện ấy mà. Mau! Vào trong." Tư Tản Nguyệt kéo mọi người đi vào, lảng tránh vấn đề của Tống Phong.
Một lúc sau, Thanh Long và Bạch Hổ được Tư Tản Nguyệt gọi lên phòng làm việc gặp mình.
"Cốc Cốc!"
"Mau vào đi!" Nghe tiếng gõ cửa, cô ngồi xuống bên bàn làm việc
"Mọi chuyện thế nào rồi?" Mắt thấy hai thiếu niên từ ngoài bước vào, Tư Tản Nguyệt sốt sắng hỏi.
"Sở tỷ! Đúng như tỷ dự đoán, tất cả mọi chuyện năm đó đều đã bị quân đội vùi lấp cả rồi. Không tìm ra được bất kì manh mối gì cả." Thanh Long một mạch báo cáo hết tất cả mọi việc.
"Nhưng mà tỷ đừng lo. Bọn đệ phát hiện hình như mọi tư liệu về chuyện đó đều được cất giữ ở trong một cái hang động bằng đá không có cách mở." Thanh Long vừa dứt lời, Bạch Hổ đã chạy lên khoa môi múa mép, hai cánh tay giữ ở trên bàn Tư Tản Nguyệt.
"Hang động không mở được?" Ngạc nhiên, cô không ngờ được người của quân đội lại có thể cẩn thận đến vậy.
"Được rồi! Mấy ngày sau chúng ta cùng đến đó!" Không mở được, cô sẽ tìm cách để mở. Ai cũng đừng hòng cản đường cô.
"Vâng! Sở tỷ, vậy mọi chuyện trong Huyết Minh cứ tạm thời giao cho Tần Vô xử lý." Thanh Long trầm mặc lên tiếng. Dù sao, quyết định là ở Sở tỷ, không phải hắn.
[...]
Mấy ngày sau, Tư Tản Nguyệt cùng Thanh Long và Bạch Hổ chuẩn bị đi đến Tây Sơn, cáo biệt xong với Tần Vô. Bốn người họ bắt đầu lên đường.
Có ai thắc mắc vì sao lại có bốn người không? Tất nhiên là tại cái con hàng Tống Phong này cứ một mực đòi đi theo, không ai cản được nên cũng chỉ có cách để hắn bám đuôi.
Khoảng trời chạc tối, bọn họ đã đặt chân đến địa bàn của Tây Sơn. Tìm một khách trạm để dừng chân, mọi việc vẫn diễn ra bình thường.
Sắc trời đêm nay thật yên ả, không gian như thoáng chốc ngưng động. Tư Tản Nguyệt đứng bên cửa sổ, gương mặt thánh thoát tựa như thiên tiên. Đầu óc cô bây giờ không ngừng nghĩ về một người, đêm nào cũng thế, cô đều mơ về anh. Mơ về những ngày lúc họ còn nhỏ, an yên vui đùa với nhau. Thế mà thoáng chốc, cả hai đã lớn, giường như với đứa trẻ năm đó không chút liên can...
Thời gian vẫn tiếp tục trôi, cây vẫn đung đưa theo gió và màn đêm vẫn không ngừng bủa vây lên các ngôi làng.
Khi đất trời vẫn còn đang hửng hơi sương, Tư Tản Nguyệt bắt đầu xuất phát đến hang động kia.
Đường đi quả thực hiểm trở, bọn họ phải mất một buổi 'trèo đèo lội suối' mới đến được nơi.
Hang động này được cấu tạo từ đá, xung quanh hoa cỏ bủa vây tứ phía, nhìn chung có thể hình dung như lâu đài của mụ phù thủy trong truyện cổ tích.
Tư Tản Nguyệt bước vào trong, yên lặng đánh giá xung quanh. Những tảng đá to đùng rải rác trên khắp mọi nơi. Những vết chạm khắc còn dở in trên những phiếm đá. Trông cực kì quái dị.
Đi sâu vào trong hang động, một cánh cửa cao đến đỉnh động hiện ngay trước mặt.
Có lẽ đây chính là manh mối của tất cả mọi việc chăng? Tư Tản Nguyệt thầm nghĩ.
Cô bước lên phía trước vài bước, tay lướt qua bề mặt cánh cửa. Rất tinh xảo, giường như khá tỉ mỉ trong tạo hình.
Ở giữa cánh cửa, một vết hỏm không sâu lắm, trên đó có in hình hoa văn trông rất quen thuộc.
Như nhớ ra gì đó, Tư Tản Nguyệt lục lọi trong túi lấy ra một chiếc nhẫn. Đó là chiếc nhẫn Lãnh Ngạo lấy được ở chỗ Lâm Trì đưa cho cô.
"Quả nhiên..." Tư Tản Nguyệt lẩm bẩm trong miệng. Tay đặt chiếc nhẫn lên trên vết hỏm kia, vừa vặn. Xoay một vòng, cánh cửa trong chốc lát từ từ mở ra, khung cảnh bên trong hiện ngay trước mắt.
Ba người phía sau òa lên kinh ngạc.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, sao cô biết mở cái này hay vậy?" Tống Phong đưa ngón cái lên, mắt tán thưởng nhìn Tư Tản Nguyệt.
"Minh chủ của Huyết Minh mà lại. Phong ca à, anh nghĩ xem Sở tỷ là ai cơ chứ? Mấy cái vặt vãnh này có thể làm khó được tỷ ấy sao?" Bạch Hổ vòng tay trước ngực, ánh mắt khinh bỉ mà liếc qua Tống Phong.
Tư Tản Nguyệt bỏ mặc hai tên thần kinh kia đang choảng nhau mà bước vào bên trong, theo sau là Thanh Long. Hắn giường như cũng có chút hiếu kì đối với hang động quỷ quái này.
Bên trong hình như chỉ là một căn phòng trống rõng, không chứa bất kì tư liệu gì.
Bốn người bọn họ chia nhau ra quan sát, nhất quyết tìm được thứ gì đó bất thường.
Bạch Hổ tò mò sờ mó mọi thứ xung quanh. Đột nhiên như vô tình, hắn đạp trúng phải một cơ quan gì đó.
Trong chốc lát, đạn từ tứ phía đổ ập vào.
Khéo léo tránh né, những viên đạn này giường như với Tư Tản Nguyệt lại không có hề hứng gì.
Đợt này rồi đến lượt khác, hàng tá đạn thi nhau bắn ra, bọn họ lúc này cũng đã vì tránh né mà mệt đến chết đi sống lại.
Được một lúc, đạn cuối cùng cũng dừng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.