Chương trước
Chương sau
Sau khi Phong Dã đi, Nguyên Tư Không liền buồn bực rất lâu.
Y và Phong Dã từng nói sẽ trao đổi với nhau qua thư, nhưng đến lúc hạ bút lại không biết phải viết thế nào, nên y quyết định đợi đến khi tuyết phủ trắng, đất bạc màu sẽ vẽ một bức cảnh đông gửi cho Phong Dã.
Nguyên Nam Duật nhìn ra được Nguyên Tư Không phiền muộn không vui, cũng biết vì chuyện gì, trong lòng liền có phần khó chịu, cậu không thể làm gì khác hơn là đổi sang chọc cười y: “Nhị ca, huynh nhìn nè, huynh mau nhìn đệ đi.”
Nguyên Tư Không nghiêng đầu, chỉ thấy Nguyên Nam Duật cong cái chân khỏe lên đến tận gáy, cười ngây ngô nhìn y.
Nguyên Tư Không bất đắc dĩ lắc đầu: “Xem ra đệ nằm liệt giường mấy ngày mà tay chân vẫn cứng cáp ghê nha.”
“Đó là đương nhiên, bốn tuổi đệ đã bị cha ép tập võ, giờ mới nằm một tháng mà thôi.” Nguyên Nam Duật vừa nói vừa tung quyền trên giường, chiêu nào cũng có lực, không khác gì mọi khi.
Nguyên Tư Không chế nhạo: “Thế à, đệ tập võ nhiều năm như vậy mà lại ngã cầu thang, học ở đâu đấy?”
“Không phải là bị cha dọa sao.” Nguyên Nam Duật làm mặt quỷ.
“Chuyện này đã nhắc nhở chúng ta, sau này…”
“Ài, dừng lại dừng lại.” Nguyên Nam Duật khoa trương che lỗ tai lại: “Nhị ca, thật sự huynh càng ngày càng giống cha.”
Nguyên Tư Không cười đáp: “Giống cha thì có gì không tốt? Cha là người tốt mà.”
Hai mắt Nguyên Nam Duật chợt sáng lên: “Nhị ca huynh cười rồi, rốt cuộc huynh cũng cười rồi!”
Nguyên Tư Không sờ mặt mình: “Đệ chưa bao giờ thấy ta cười à, sao lại ra vẻ giống như gặp quỷ thế?”
“Từ lúc tiểu điện hạ đi, huynh suốt ngày rầu rĩ không vui.”
Nguyên Tư Không than nhẹ một tiếng, lại tiếp tục mỉm cười: “Ly biệt luôn để lại hoài niệm mà.”
Nguyên Nam Duật liền lẩm bẩm: “Nhị ca còn có đệ mà, đừng lúc nào cũng nhớ nó chứ.”
“Được rồi, không nhớ nó nữa. Hôm nay ngày đẹp, ta mang đệ đi dạo, thế nào?”
“Được.”
Nguyên Tư Không giúp Nguyên Nam Duật mặc áo mỏng vào trước rồi lấy cái nạng trên kệ, đỡ cậu ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, mắt thấy cây bạch quả già đã trăm tuổi liền nhớ lại nó từng phải chịu sức nặng từ nhỏ đến lớn của nhi nữ nhà Nguyên gia, nay còn được con thân vương leo trèo, Nguyên Tư Không nghĩ mà không khỏi cười thầm.
“Nhị ca?”
“Ừ.” Nguyên Tư Không đỡ Nguyên Nam Duật vào trong tiểu viện.
Hai người liền nói chuyện phiếm.
“Năm nay đại ca đã tòng quân, dáng vẻ khoác giáp đeo kiếm của huynh ấy thật là anh tuấn.” Nguyên Nam Duật hâm mộ nói: “Chẳng mấy năm nữa, đệ cũng sẽ giống như huynh ấy, giống cha, bảo vệ thành Quảng Ninh.”
Nguyên Tư Không bất ngờ nhìn Nguyên Nam Duật: “Sao hôm nay đệ đột nhiên hiểu chuyện vậy, trước kia không phải chỉ muốn chơi thôi sao?”
Nguyên Nam Duật bĩu môi: “Ai nói đệ chỉ muốn chơi, có hôm nào đệ quên đọc sách tập võ? Lần này được mở mang thần uy của quân Phong gia lại càng khiến đệ thêm phấn chấn.”
Nguyên Tư Không vui mừng đáp: “Đệ có thể nghĩ như vậy thì thật sự quá tốt, nói không chừng Duật nhi chúng ta trưởng thành có thể đỗ Võ trạng nguyên đấy!”
Nguyên Nam Duật chợt hưng phấn đáp: “Nếu Nhị ca đỗ Văn trạng nguyên, đệ đỗ Võ trạng nguyên, vậy Nguyên gia chúng ta sẽ mỹ danh truyền thiên hạ.”
Nguyên Tư Không cười: “Trạng nguyên nào dễ như đệ nói. Nhưng, chỉ cần cố gắng, trong lòng trang bị nó, dưới chân theo đuổi nó thì ắt sẽ thành công.”
“Vâng!” Nguyên Nam Duật dùng sức gật đầu.
Ra khỏi tiểu viện lại chợt nghe thấy tiếng tranh chấp truyền từ trong nhà chính, hai người liền trố mắt nhìn nhau.
Nguyên Tư Không ở Nguyên gia đã bốn năm nhưng chưa bao giờ thấy Nguyên Mão lớn tiếng với Nhạc Khinh Sương một câu, dù cho ông là người nghiêm khắc, tính cách lạnh lùng kiên định thì nam nhân này vẫn dành hết tất cả nhu tình cho thê tử thanh mai trúc mã của mình.
Nguyên Nam Duật khẩn trương: “Sao cha và nương lại cãi nhau?”
“Cái này…”
Lúc này, cửa phòng lại bị hất ra, một thân ảnh xinh đẹp yểu điệu màu vàng nhạt xông ra ngoài. Hai người định thần nhìn lại, thì ra là Nguyên Vi Linh.
Khuôn mặt luôn tươi cười của Nguyên Vi Linh tức đến đỏ bừng, hốc mắt rưng rưng, nàng vùi đầu xông ra ngoài.
“Linh nhi!” Nhạc Khinh Sương đuổi theo, thanh âm cực kỳ lo lắng.
“Đừng để ý nó!” Giọng Nguyên Mão cũng khó chịu: “Để nó tự suy nghĩ.”
Nhạc Khinh Sương khó xử đứng ở cửa, vừa vặn nhìn thấy hai người.
Nguyên Tư Không dùng khẩu hình hỏi: “Sao vậy ạ?”
Nhạc Khinh Sương nháy mắt với bọn họ, để bọn họ đi tìm Nguyên Vi Linh.
Nguyên Nam Duật chống gậy bất tiện nên hai người đi rất chậm, nhưng vẫn tìm được Nguyên Vi Linh đang lặng lẽ gạt lệ dưới tàng cây.
Nguyên Tư Không đỡ Nguyên Nam Duật ngồi xuống, còn mình cũng ngồi xếp bằng bên cạnh Nguyên Vi Linh, y lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho nàng.
Nguyên Vi Linh nhận lấy chiếc khăn tay mà dùng sức lau nước mắt, lau đến da cũng đỏ lên.
Nguyên Nam Duật liền nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, sao vậy?”
Nguyên Vi Linh hừ một tiếng, không nói gì.
“Có phải…Cha nhắc  tỷ chuyện hôn sự không?” Trừ chuyện này ra thì Nguyên Tư Không không nghĩ ra chuyện nào khác.
Nguyên Vi Linh gật đầu một cái, tròng mắt lại bắt đầu ươn ướt.
Nguyên Vi Linh sinh ra đã xinh đẹp cực kỳ, mặc dù tính cách đanh đá truyền khắp Liêu Đông không kém gì vẻ ngoài của nàng, nhưng kể từ lúc mười ba tuổi thì hàng năm vẫn liên tục có người đến cửa cầu thân. Nguyên Vi Linh khác với nữ nhi bình thường, từ nhỏ nàng đã khua đao múa thương, một lòng muốn tòng quân. Triều Thịnh có quân đội cho nữ tử nhưng chưa không nhiều, người tham gia đa phần là người tuyệt lộ, cuộc đời nhiều thăng trầm, còn giống như Nguyên Vi Linh thì trái lại coi thành phản nghịch.
Mấy năm trước Nguyên Mão còn có thể lấy lý do nàng còn nhỏ để từ chối nhưng hôm nay Nguyên Vi Linh mắt thấy đã mười tám rồi, nào có nữ nhi nào lớn như vậy vẫn chưa có hôn ước, hơn nữa, Nguyên Vi Linh còn là trưởng nữ, nàng không xuất giá thì Nguyên Thiểu Tư sẽ chẳng thể nào thú thê, cũng khó trách khiến Nguyên Mão và Nhạc Khinh Sương gấp gáp.
Nguyên Vi Linh nức nở: “Gì mà đại quan hoàng thân, người ta chưa từng gặp, ta không muốn gả.”
“Nhưng lần này sợ rằng cha quyết tâm rồi.” Nguyên Tư Không kéo tay Nguyên Vi Linh, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ, cha vì tỷ đã đắc tội với không ít người đến cầu thân, tỷ cũng phải thông cảm cho cha, cha khẳng định sẽ chọn cho tỷ một người thật tốt.”
Nguyên Vi Linh mếu máo: “Nếu chẳng may ta không thích hắn thì sao, nếu chẳng may hắn vừa xấu vừa dốt thì làm thế nào, nếu chẳng may hắn là một kẻ ngốc?”
Nhìn Nguyên Vi Linh mà Nguyên Tư Không đau lòng, nhưng y cũng không thể làm gì, chỉ có thể hết sức an ủi: “Tỷ tỷ, tỷ nói cho đệ, cha nói với tỷ là nhà nào, chúng ta liền lén đến ngó thử, xem người nọ có xứng với tỷ hay không, nếu thật sự không xứng với tỷ thì không xuất giá.”
“Đúng, chúng ta đi xem giúp tỷ.” Nguyên Nam Duật tức tối nói: “Nếu thật sự hắn không xứng với đại tỷ thì chúng ta liền xin cha thôi cưới.”
“Không biết, ta căn bản không nghe.” Nguyên Vi Linh lau nước mắt: “Nếu ta là nam nhi thì tốt rồi, Thiểu Tư và các đệ đều có thể làm chuyện mình muốn, duy chỉ có ta là không được, từ nhỏ ta cũng học võ, ta kém các đệ ở chỗ nào?”
Nguyên Tư Không và Nguyên Nam Duật nhìn nhau, đều không biết phải làm sao. Nguyên gia chỉ có một nữ nhi, là bảo bối của cả nhà, nhưng phụ vi tử cương* là đạo lý cổ xưa, không ai có thể không vâng lời Nguyên Mão.
*Phụ vi tử cương: Cha đặt đâu, con ngồi đấy
Hai người phụng bồi Nguyên Vi Linh ngồi dưới tàng cây đến tối, cho tới khi nàng bình tĩnh lại.
Đêm hôm đó, trước khi đi ngủ, Nguyên Tư Không đang xoa bóp cho Nguyên Nam Duật thì thấy cậu buồn buồn nói: “Nhị ca, tương lai sẽ có một ngày, huynh đệ ta cũng phải cưới một nữ tử chưa từng gặp mặt sao?”
“Ừ, có lẽ vậy.”
“Vậy huynh hy vọng nàng là nữ tử thế nào?”
Nguyên Tư Không ngẩn người, trước kia y chưa từng cân nhắc về vấn đề này, lúc này nhắc tới khiến y mới đột nhiên phát hiện, y chưa từng tưởng tượng thê tử tương lai của mình ra sao. Y chỉ hi vọng nữ nhân kia ôn nhu hiểu chuyện để Nguyên Mão và Nhạc Khinh Sương hài lòng là được, còn về nàng có đẹp hay không, hiền hay không, gia cảnh thế nào, tài tình bao nhiêu, y đều không quan tâm. Y chần chừ chốc lát: “Cha và nương thích là được.”
“Huynh, người này…Chẳng lẽ thú thê lại không theo sở thích của huynh?”
“Ta nghe cha.” Nguyên Tư Không buông khăn vải xuống, y mặc y phục cho Nguyên Nam Duật, cũng cười đùa: “Đệ thì sao? Đệ muốn thú thê tử thế nào? Ta không phát hiện ra, Duật nhi đã bắt đầu tư xuân rồi.”
Mặt Nguyên Nam Duật đỏ lên, cậu liền lớn tiếng giải thích: “Đệ làm gì có tư xuân! Đệ chẳng muốn thú thê chút nào, hôm nay thấy đại tỷ rầu rĩ về chuyện hôn sự mới thuận miệng hỏi chút thôi.”
Nguyên Tư Không cười không ngừng: “Ta nói đùa thôi mà xem đệ gấp kìa.”
Nguyên Nam Duật hừ mạnh một tiếng: “Đến lúc cha thú cho huynh người xấu xí, xem huynh còn nghe cha được nữa hay không!”
Nguyên Tư Không trêu chọc: “Ta cưới người xấu xí chẳng làm sao cả, Duật nhi cưới người như hoa là được rồi!”
“Nhị ca huynh…huynh ỷ miệng lưỡi sắc sảo bắt nạt người khác!”
“Ha ha ha ha ha ha————-”
——————————————————–
Cuối cùng hôn sự của Nguyên Vi Linh cũng định, đối phương là thế gia vọng tộc, tổ tiên đều làm quan, hiện tại cũng có người làm quan trong triều, nhi tử thì tuấn tú lịch sự, tuyệt không khiến Nguyên Vi Linh ủy khuất. Mặc dù nhà trai không ở thành Quảng Ninh nhưng đi chỉ mất một ngày xe ngựa. Hai nhà đã chọn xong ngày tốt liền chuẩn bị đến cửa cầu thân, ước định sang năm thời tiết ấm áp, chim hót hoa đua sẽ tổ chức cưới.
Nguyên gia đã lâu không có chuyện vui như vậy, thế nên toàn phủ đều ngập tràn không khí vui sướng, xua tan không ít giá lạnh mùa đông.
Để nghênh đón thông gia, sáng sớm Nguyên Tư Không đã dậy, giúp phu thê Trần bá quét dọn, tổng cộng Nguyên gia chỉ có hai gia đinh này, Trần bá giữ cửa, làm tạp dịch, Lưu thẩm thì nấu cơm, dọn dẹp, mặc dù tuổi tác đều đã cao nhưng Nguyên Mão lại không nỡ sa thải, nói là người làm kỳ thực giống người nhà hơn.
Bận rộn cả một ngày mới dọn dẹp sạch sẽ xong, dinh phủ cũng được treo đèn lồng mới, bày sẵn một bàn tiệc rượu đồ ngon để đón khách.
Nguyên Mão hiếm khi thay giáp ra, hôm nay lại mặc thường phục. Ông mới được nửa ba mươi, tướng mạo anh tuấn, dáng người thẳng tắp, ngày thường khoác giáp đội khôi* khiến người ta cảm thấy khó gần thì hôm nay lại một thân trường bào ẩn vân xanh điểm thêm vài phần quý khí.
*khôi: mũ sắt
Nguyên Tư Không liền tán dương: “Cha, hôm nay nhìn người thật đẹp mắt, giống như là Đại tướng quân mặc thường phục vậy.”
Tâm trạng Nguyên Mão cực tốt, ông liền cười nói: “Phải không, cha rất ít khi mặc y phục như này, xem ra sau này phải mặc nhiều một chút.”
“Phải mặc nhiều một chút, như vậy khi cha đứng với nương mới xứng danh một đôi bích nhân.” Nguyên Tư Không nháy mắt với Nhạc Khinh Sương một cái.
Nhạc Khinh Sương che miệng cười: “Không nhi đúng là khéo ăn nói mà.”
“A, thông gia tới rồi!” Trần bá đứng ở cửa nhìn ra xa liền thét lên đầy hưng phấn.
Nguyên Mão bèn kéo tay Nhạc Khinh Sương: “Đi thôi!”
Phu thê Nguyên Mão đi đầu, Nguyên Thiểu Tư thì dẫn hai đệ đệ ở phía sau, chuẩn bị đón khách tới nhà.
Lúc này, một bóng người chợt rẽ vào, thiếu chút nữa đâm vào Nguyên Mão. Mọi người liền cả kinh, bởi vì đó không phải là thông gia họ đang mong đợi, mà là Hồ Bách Thành mặt mày nghiêm túc.
Nguyên Mão còn chưa mở miệng hỏi thì Hồ Bách Thành đã vội la lên: “Thiên Hộ đại nhiên, có chuyện lớn rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.