Chương trước
Chương sau
Từ nhỏ Phong Dã đã lớn lên ở doanh trại, lại còn được sói ‘nhận nuôi’, điều đó khiến nó chưa từng được sống như tuổi thơ của đứa trẻ bình thường, thế nên mỗi một ngày ở cùng với Nguyên Tư Không, đối với nó mà nói đều là sự mới mẻ.
Kỳ thực Nguyên Tư Không chưa bao giờ thích vui chơi, thứ y yêu thích nhất là đọc sách, cũng may thay y có một đệ đệ ‘sở trường về chuyện này’.
Lên cây bắt chim xuống nước bắt cá, xuân tới bắt trùng đông tới lăn tuyết, không có Nguyên Nam Duật thì y sẽ không biết những thứ này. Mặc dù bây giờ cậu không cả xuống được giường, nhưng vẫn không làm trở ngại chuyện cậu bày mưu tính kế cho Nguyên Tư Không, hướng dẫn hai người đến chỗ nào chơi và chơi như thế nào.
Nhưng để lâu, Nguyên Nam Duật cũng bắt đầu oán trách: “Bây giờ Nhị ca mở miệng ra là Phong Dã, vì Phong Dã đó mà huynh sắp quên Duật nhi rồi.”
“Sao ta quên được chứ, có ngày nào ta không tới đốc thúc đệ học đâu?”
Nguyên Nam Duật liền hung hăng vỗ giường một cái: “Phải, huynh chỉ nhớ mỗi cái này!”
Nguyên Tư Không nhịn cười: “Học là chính sự, không thể có ngày lười biếng.”
Nguyên Nam Duật bất mãn nói: “Suốt ngày huynh đi chơi khắp nơi với tiểu điện hạ kia, còn đệ nằm trên giường không phải học thì chính là ngẩn người, đổi lại là huynh, huynh có nằm được không?”
“Ta nằm được.”
“Huynh…Nói sau đi, trước kia huynh chỉ chơi với mỗi mình đệ, bây giờ có tiểu điện hạ rồi là trừ buổi sáng ra đệ căn bản không gặp được huynh.”
Nguyên Tư Không nghiêng người qua, nhéo mặt Nguyên Nam Duật một cái: “Thân phận Phong Dã tôn quý, cha muốn ta đối đãi nó thật tốt, chuyện này còn quan trọng hơn cả chuyện xem ngựa. Hơn nữa, đã chọn xong ngựa cho phủ Đại Đồng rồi, nó ở Quảng Ninh cũng không được mấy ngày đâu.” Nói đến đây, trong lòng Nguyên Tư Không đột nhiên phiền muộn đến hoảng. Trời cao đất rộng, nếu chia tay lúc này không biết kiếp này còn được gặp lại hay không.
Nguyên Nam Duật bĩu môi: “Kỳ thực, không phải đệ không muốn huynh chơi với nó, đệ chỉ muốn chơi cùng với các ngươi thôi…Suốt ngày Nhị ca nhắc nó với đệ, nói tiểu điện hạ rất đẹp, còn nhỏ mà khí lớn, nhưng đệ thì ngay cả gặp cũng chưa được gặp.”
Nguyên Tư Không sao mà không hiểu Nguyên Nam Duật đang suy nghĩ gì, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt ảm đạm kia, y cũng có phần không đành lòng: “Duật nhi, nếu đệ đồng ý huynh không ra khỏi phòng, không lên tiếng thì ta sẽ mang nó đến đây cho đệ nhìn, thế nào?”
Hai mắt Nguyên Nam Duật sáng lên: “Thật sao? Nhưng sao lại không để đệ ra khỏi phòng?”
“Tính cách Phong Dã rất lỗ mãng, nếu thấy đệ nhất định sẽ muốn chơi cùng với đệ, chẳng lẽ cha dám kháng mệnh sao? Đệ xuống giường mà xảy ra sơ suất gì thì làm thế nào.” Nguyên Tư Không cân nhắc rất chu toàn: “Cho nên, nếu đệ tò mò muốn gặp nó thì có thể, nhưng đệ không thể để nó thấy đệ, tuyệt đối không được, nếu không xảy ra chuyện gì, đừng nói là cha mà ta là người đầu tiên không tha cho đệ.”
Nguyên Tư Không có thể tưởng tượng ra phản ứng của Phong Dã khi thấy một người có dáng dấp tương tự với y, nó nhất định sẽ thấy mới mẻ và tò mò. Nhưng trong tư tâm y lại không muốn để Phong Dã thấy Nguyên Nam Duật, không chỉ là lo lắng cho chân của cậu mà cũng bởi vì….cũng bởi vì Phong Dã chỉ thuộc về y, trừ Phong Dã ra thì bất kỳ ai bất kỳ cái gì, y đều sẽ chia sẻ với Nguyên Nam Duật, mà Nguyên Nam Duật vẫn luôn có được nhiều hơn y.
Y phỉ nhổ bản thân sao lại có suy nghĩ ích kỷ như vậy, nhưng chính mình lại không thể nào chế ngự được nó.
Y sẽ khiến Phong Dã trở thành bí mật và hồi ức của một mình y, trở thành một ngoại lệ mà chỉ mình y có Nguyên Nam Duật không có.
Tất nhiên Nguyên Nam Duật liền thỏa hiệp: “Được được được, Nhị ca để đệ xem dáng dấp nó tốt thế nào, nếu không đệ thật sự sắp chết ngạt rồi đó.”
Nguyên Tư Không cầm quyền sách lên: “Vậy sáng hôm nay học…”
“Đệ thuộc rồi! Hôm qua đệ đã thuộc hết rồi, bây giờ đệ liền đọc cho huynh nghe.”
Nguyên Tư Không cười.
—————————————————
Ngày tiếp theo, Nguyên Tư Không dẫn Phong Dã tới Nguyên phủ. Vì không muốn làm kinh động mọi người, vậy nên y không nói với ai mà cứ thế len lén chạy vào cửa sau cùng Phong Dã.
“Đó là sương phòng của cha ta và nương ta, đi về phía đông là phòng bếp.” Nguyên Tư Không chớp mắt một cái: “Trong bếp có lê ngọt ơi là ngọt, chúng ta đến trộm vài quả, thế nào?”
Phong Dã kêu lên: “Được đó!”
Bọn họ tránh người lớn, lặng lẽ mò đến phòng bếp. Đối với trẻ con mà nói thì nó giống như kích thích sự mạo hiểm vậy.
Kỳ thực Nguyên phủ cũng không có mấy người, chỉ có hai tên gia đinh, thế nên trên đường bọn họ không gặp phải ai, cũng thuận lợi chui vào phòng bếp. Hai người cầm hai quả lê, ăn một quả, giấu một quả, vừa gặm vừa nhìn nhau cười.
Phong Dã nói: “Kia là phòng ngủ của ngươi à? Đến phòng của ngươi chơi đi.”
“Phòng của ta chẳng có gì cả.”
“Vậy chúng ta chơi chút gì đi.”
Nguyên Tư Không cười ha ha: “Trong vườn nhà ta có một cây bạch quả rất lớn, chúng ta leo lên cây đấy đi.”
“Được đấy!”
Cây bạch quả kia ước chừng đã trăm tuổi, rễ sâu lá tốt, cao đến chọc trời, dù ở bất kỳ chỗ xó xỉnh nào của Nguyên phủ cũng có thể nhìn thấy nó. Nguyên Tư Không đã bàn sẵn với Nguyên Nam Duật rồi, thế nên lúc này liền dẫn Phong Dã đi leo cây, Nguyên Nam Duật ngồi bên cửa sổ là có thể thấy được bọn họ.
Cây bạch quả kia được nhi nữ Nguyên gia trèo từ nhỏ đến lớn, trên cành cây to bằng bắp đùi còn có một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ được Nguyên Mão làm. Nguyên Tư Không lên xuống cực kỳ thành thạo, vốn y định biểu diễn cho Phong Dã thấy trèo tiết kiệm sức lực nhất là như nào thì Phong Dã đã soạt soạt trèo lên trước, động tác nhanh nhạy như một chú khỉ nhỏ.
“Phong Dã, cẩn thận chút, ngươi mà ngã là ta nhất định sẽ chết đó.” Dưới tàng cây, Nguyên Tư Không kêu to.
“Ngươi đúng là dài dòng, ta không ngã đâu.” Phong Dã dẫn đầu leo lên căn nhà trên cây, nó hưng phấn ra sức vẫy tay với Nguyên Tư Không: “Tư Không, lên đi.”
Nguyên Tư Không đang vén tay áo định leo lên thì lại đột nhiên nghe được có tiếng người gọi, y khẩn trương quay đầu lại, cẩn thận phán đoán, ra là thanh âm của Nguyên Mão, bèn vội vàng đáp lại: “Cha.” Rồi y vội vàng dùng tay ra hiệu với Phong Dã để nó chui vào nhà trên cây.
Phong Dã lắc mình núp vào trong nhà trên cây.
Nguyên Mão đi vào sân nhà: “Tư Không, hôm nay con không đi tìm tiểu điện hạ sao?”
“Dạ? Không ạ.”
“Con làm gì ở đây?”
“Con ở trong nhà thấy có chút khó chịu liền ra ngoài hóng mát một chút.”
“Vậy quá tốt rồi, mấy ngày nay tai ngựa Hồ Bách Thành chảy nước, hắn đã dắt tới đây rồi, con đến xem thử xem.”
“…Dạ.” Nguyên Tư Không chần chờ nhìn lên cây một cái, y không dám để Nguyên Mão biết.
“Sao vậy?”
“Không có gì, Tư Không đi ngay.” Nguyên Tư Không dùng sức ho khan hai tiếng liền đi theo Nguyên Mão.
Kỳ thực Phong Dã không nghe rõ hai người nói gì, nhưng từ kẽ hở nhà gỗ nó thấy được Nguyên Tư Không và Nguyên Mão rời đi. Chờ hai người đi xa rồi, nó mới bò ra khỏi nhà gỗ, bẻ một cành cây nhỏ ra đùa nghịch, tính toán trong lúc chờ Nguyên Tư Không trở về, mình vẫn nên đi dạo một chút.
Nhà cây cách mặt đất tầm tám chín thước, ở đây có thể thấy từng căn phòng ở Nguyên phủ, quả thực là đôi mắt bao quát cả non sông. Nó chán nản nhìn xung quanh, lại chợt thấy trên một cái cây thấp ở đình viện nào đó có treo y phục của Nguyên Tư Không.
Đó hẳn là phòng y. Phong Dã đột nhiên hiếu kỳ, trong phòng Nguyên Tư Không thì có gì nhỉ, có phải có rất nhiều sách hay không?
Nó nằm sấp xuống sàn nhà trên cây mà nghĩ trong đầu, lát nữa Nguyên Tư Không trở lại, nhất định phải đưa nó đến phòng y xem.
Chờ một lúc thì đã nửa canh giờ trôi qua, Nguyên Tư Không vẫn chưa trở lại, Phong Dã liền mất đi kiên nhẫn, quyết định đến phòng Nguyên Tư Không, trong lúc đó mà Nguyên Tư Không vẫn chưa trở lại thì nó liền dứt khoát trở về dịch quán.
Phong Dã leo từ trên cây xuống, cười thầm rồi đi đến phòng Nguyên Tư Không.
Nó đi tới trước cửa, lặng lẽ đẩy cửa ra, cái đầu nhỏ của nó chui vào bên trong, chỉ thấy cái đầu tiên đập vào mắt chính là một cái giá đầy ắp sách, nhìn sâu vào trong là hai cái giường, mà lại bất ngờ có người nằm trên.
Phong Dã cả kinh liền vội vàng đóng cửa lại, nhưng trong đầu lại hồi tưởng, không đúng nha, y phục kia, tấm lưng kia không phải là Nguyên Tư Không sao?
Phong Dã bình tĩnh lại mà đẩy cửa đi vào, nhỏ giọng gọi: “Nguyên Tư Không.”
Thấy người trên giường không phản ứng, Phong Dã liền đóng cửa lại, chạy tới, dùng sức đẩy người trên giường một cái: “Nguyên Tư Không!”
Trong lòng Nguyên Nam Duật không ngừng kêu khổ, khi ở bên cửa sổ cậu đã thấy Phong Dã chạy tới đây nên liền lên giường giả bộ ngủ, cho rằng có thể tránh thoát, nhưng không nghĩ tới tiểu điện hạ này lại cố chấp không buông tha cho mình như vậy. Lời cảnh báo của Nguyên Tư Không vẫn văng vẳng bên tai, nhưng bây giờ…bây giờ cậu nên làm gì đây? Cậu chỉ có thể nhắm mắt xoay người đi, hướng một nửa gò má về phía Phong Dã.
Phong Dã ngẩn người, luôn cảm thấy người trước mắt có phần nào đó không giống Nguyên Tư Không: “Ngươi…” Nó ‘ngươi’ nửa ngày nhưng vẫn không thể nói lên cổ quái ở chỗ nào.
Nguyên Nam Duật nuốt nước miếng một cái, cậu đánh bạo, thấp giọng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Bên trong phòng không đốt đèn thế nên ánh sáng hơi u ám, kỳ thực không thể thấy rõ được khuôn mặt của người trước mắt, Phong Dã cũng không suy nghĩ nữa liền tức giận nói: “Ta vẫn luôn chờ ngươi ở trên nhà cây, ngươi thì tốt rồi, lại chạy về phòng đánh một giấc?”
Tim Nguyên Nam Duật đập còn nhanh hơn cả đánh trống, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác muốn được vui chơi mãnh liệt, kích động đến mức khó mà khống chế, cậu nắm chặt quả đấm, trong đầu hồi tưởng đủ các cảnh mà Nguyên Tư Không kể khi sống chung với Phong Dã rồi cố tỏ ra trấn định đáp: “Ta đột nhiên thấy choáng đầu liền muốn trở về nằm một lúc rồi mới tìm ngươi.” Nguyên Nam Duật nghĩ, còn gì kích thích hơn, chơi vui hơn việc hiện tại giả dạng thành Nguyên Tư Không?
Khi còn bé cậu từng cùng Nguyên Tư Không cải trang thành nhau để chọc ghẹo mọi người, nhưng người nhà lại luôn nhìn thấu ngay lập tức, mà lừa người ngoài thì không hứng thú, thế nên bọn họ đã sớm không còn chơi trò này nữa. Nhưng hôm nay đối mặt với tiểu điện hạ, cậu lại cảm thấy thú vị.
“Choáng đầu?” Phong Dã nửa tin nửa ngờ, nhô người lên, dùng bàn tay nhỏ bé ấm áp sờ trán Nguyên Nam Duật: “Không nóng mà, sao lại choáng đầu chứ?”
“Ta cũng không biết nữa.” Nguyên Nam Duật cau mày xoa xoa huyệt Thái dương: “Hôm nay không thể leo cây với ngươi, cũng không thể phi ngựa với ngươi được rồi.”
“Mặt trời sắp xuống núi rồi còn phi ngựa cái gì.” Phong Dã nhìn xung quanh liền phát hiện ra một chậu than đã tắt: “Nhà của ngươi lạnh quá, sao không đốt than lên?”
“Vẫn chưa lạnh đến mức đó, nương bảo than quá đắt, trước khi ngủ đốt là được.” Nguyên Nam Duật oán thầm, còn không phải bởi vì ngươi hại cha ta bị phạt bổng lộc sao.
Phong Dã nào có khái niệm giàu nghèo gì: “Nếu ngươi không thoải mái, ở trong phòng lạnh thế này sẽ càng mệt thêm.” Rồi nó nhảy xuống giường: “Ta đốt giúp ngươi.”
“Tiểu điện…Phong Dã!” Nguyên Nam Duật kêu lên: “Thật sự không cần.”
Phong Dã cũng không để ý đến cậu, nó lôi chậu than đến mép giường rồi vừa đốt vừa lật kìm gắp than.
Nguyên Nam Duật vắt hết óc suy nghĩ làm cách nào mới có thể mời Phong Dã rời đi. Mặc dù giả làm Nguyên Tư Không rất kích thích, nhưng nếu bại lộ, Nguyên Tư Không nhất định sẽ tức giận.
Thời điểm đang cúi đầu suy tư, cậu lại không chú ý tới Phong Dã đang trở về bên giường, đặt mông lên cái chân bị thương dưới lớp chăn của cậu.
Nguyên Nam Duật đau đến gào rống.
“Sao vậy?” Phong Dã bị dọa chợt nhảy ra, kết quả lại làm đổ chậu than ra đất, than trong chậu liền văng tung tóe ra xung quanh, có một viên lại bay thẳng đến chỗ Nguyên Nam Duật. Trong lúc tình thế cấp bách, Nguyên Nam Duật liền quên mất đó là than đã bị đốt đến đỏ rực, bèn đưa tay bắt lấy.
Cậu lại gào lên một tiếng nữa, ném hòn than ra ngoài trong nháy mắt, nhưng lòng bàn tay và bụng ngón tay đã bị bỏng đến đau rát.
“Tư Không!” Phong Dã nắm lấy tay Nguyên Nam Duật, vội la lên: “Tay của ngươi!”
“Không sao, thương nhẹ thôi.” Nguyên Nam Duật hít sâu một hơi, so với tay thì chân cậu đau nhiều hơn, không biết một cái đặt mông tôn quý này của Phong Dã đã khiến cậu phải nằm trên giường thêm mấy ngày đâu, đúng là khóc không ra nước mắt mà.
“Ngươi chờ chút, ta đi mang đá tới.” Phong Dã xoay người chạy khỏi phòng, xông về phía phòng bếp.
Nguyên Tư Không đang núp trong góc tường không biết làm sao, lại chợt thấy Phong Dã chạy qua, liền sững sờ chạy nhanh vào trong phòng.
Y xem bệnh cho ngựa Bách Thành xong bèn trở về tìm Phong Dã, kết quả vừa leo lên cây thì người đã không còn tăm hơi, nhưng ở trên nhà cây lại thấy được Phong Dã đang đi về phía phòng Nguyên Nam Duật.
Đó quả thật vốn là phòng y, nhưng bởi vì chân Nguyên Nam Duật bị thương bất tiện nên y mới tạm dọn ra phòng khách ở. Y lật đật leo từ trên cây xuống, định đi cản Phong Dã, lại thấy Phong Dã đã tiến vào. Trong lúc y đang suy nghĩ nên vào giải thích hay là yên lặng theo dõi kỳ biến thì Phong Dã chợt mang vẻ mặt lo lắng chạy ra.
Vẻ mặt kia rất không bình thường. Nguyên Tư Không lo lắng cho Nguyên Nam Duật nên liền chạy nhanh vào phòng, chỉ thấy chậu than đổ trên đất, than lửa văng vãi đầy phòng, còn Nguyên Nam Duật thì biểu tình thống khổ, trong lòng y chợt trầm xuống: “Duật nhi!”
Nguyên Nam Duật thấy y liền cười khổ nói: “Nhị ca.”
“Duật nhi, đệ sao rồi?” Nguyên Tư Không chạy đến trước giường, có phần hốt hoảng: “Các ngươi đánh nhau sao?”
“Không phải.” Nguyên Nam Duật ủy khuất đáp: “Không phải do tiểu tử kia đốt than, đặt mông ngồi lên chân đệ, còn làm đổ chậu than sao. Giờ chân đệ đau, tay cũng đau, Nhị ca, không phải nó cố ý đấy chứ?”
Nguyên Tư Không nghe đến mơ hồ, thấy Nguyên Nam Duật nói đến lộn xộn, xem ra là rất đau, y liền vội vàng vén chăn lên, cẩn thân xem xét chân Nguyên Nam Duật, thấy cũng không có gì đáng ngại mới mở lòng bàn tay cậu ra, chỉ thấy phần da bỏng nặng, tất nhiên là rất đau, y thầm trách mình, nói: “Phải lấy đá chườm.”
“Nó đi lấy rồi.” Nguyên Nam Duật hít sâu một hơi: “Được rồi, chân không sao là được rồi, Nhị ca, nó không phát hiện ra huynh, không phải, nó không phát hiện ra đệ, ai nha, không đúng không đúng, nó không phát hiện ra đệ không phải huynh!”
“Nó thật sự bị lừa sao?” Nguyên Tư Không có phần không dám tin, lại thấy Nguyên Nam Duật hôm nay mặc xiêm y giống y nên cũng khó trách có thể lừa được Phong Dã.
“Đúng vậy, nó thật sự không phát hiện ra.” Nguyên Nam Duật cười toe toét: “Đệ lợi hại.”
Y phục hai người hoàn toàn giống nhau, Nguyên Tư Không không thích Nguyên Nam Duật mặc đồ đôi với mình, nhưng Nguyên Nam Duật lại thích. Vô luận y có nói bao nhiêu lần thì cậu vẫn cố tình hoặc vô tình trong một ngày nào đó chọn một bộ y phục giống y, không nghĩ tới trái lại hôm nay lại thành giúp bọn họ.
“Nó chỉ là nhất thời chưa phát hiện ra thôi, một hồi nữa nó trở lại, không phải sẽ cho rằng chúng ta là quỷ hay sao.” Nguyên Tư Không ảo não vỗ đầu, y không nên đáp ứng Nguyên Nam Duật. Tại sao hễ là chuyện có liên quan đến Phong Dã, y đều xảy ra sơ suất dễ dàng?
Sợ rằng mệnh hai người quả thực xung khắc…
Nguyên Nam Duật nghĩ tới điều gì đó liền vội la lên: “Nhị ca, huynh mau nghĩ cách đi, không thể để nó phát hiện, nếu nó biết cha sẽ biết, cha mà biết rồi sẽ mắng chết chúng ta, hơn nữa nhất định sẽ tìm người theo dõi đệ hàng ngày!”
Sao Nguyên Tư Không cũng không nghĩ tới lại xảy ra náo loạn như vậy, hiện tại phải che giấu thế nào đây…
Y liếc nhìn than lửa liền nhanh trí, ngồi xổm người xuống, vươn tay nắm lấy.
Nguyên Nam Duật cả kinh: “Nhị ca!”
Muốn ngăn cản thì đã không còn kịp, Nguyên Tư Không mạnh mẽ cầm hòn than kia lên, trong nháy mắt cơn nóng rát liền xuyên thấu thần kinh nhưng Nguyên Tư Không vẫn cắn răng không kêu lên, xong xuôi y ném hòn than kia đi, trở tay ra nhìn.
Nguyên Nam Duật trừng hai mắt, trên trán đều là mồ hôi. Từ nhỏ đến lớn, cậu là đứa gây họa nhiều nhất, còn Nguyên Tư Không là người ngoan nhất, nhưng nếu bàn về ‘Anh hùng’ làm những chuyện khác người thì cậu mười phần vẫn phải kém Nguyên Tư Không một phần, chỉ là Nguyên Tư Không luôn không dễ để người lớn phát hiện mà thôi.
Bên ngoài truyền đến tiếng chạy chậm, bước chân nhẹ nhàng kia nghe vào liền biết là của trẻ con.
Nguyên Tư Không nói: “Duật nhi, đệ tránh đi một lúc, huynh đuổi nó được rồi sẽ xử lý vết thương ở tay cho đệ.”
“Được.”
Nguyên Tư Không vội vàng ôm lấy Nguyên Nam Duật, bế cậu để vào trong ngăn kéo, còn mình thì nằm ở trên giường.
Vừa mới đắp chăn xong, Phong Dã đã vọt vào, dùng vạt trước của áo choàng bọc lấy đá lạnh.
“Tư Không.” Phong Dã lộc cộc chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ sốt ruột, còn mang theo cả sự áy náy không muốn biểu hiện ra: “Mau chườm lên.”
“Ta không sao.” Nguyên Tư Không mở lòng bàn tay ra: “Kỳ thực cũng không đau lắm.”
Phong Dã bĩu môi, rất không tình nguyện nói: “Sao lúc nào ở với ta ngươi cũng đều bị thương hết vậy.”
Nguyên Tư Không cười đáp: “Đây chỉ là thương vặt thôi, mấy ngày là khỏi.”
“Ngươi còn đánh đàn được không?” Phong Dã kéo tay Nguyên Tư Không: “Ta còn chưa được nghe ngươi đánh đàn.”
“Không có gì đáng ngại, nhiều nhất thì để lại sẹo thôi.” Nguyên Tư Không động ngón tay: “Rất linh hoạt mà.”
Phong Dã thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Nguyên Tư Không nắm lấy cục đá: “Phong Dã, ngươi về trước đi, lát nữa nương ta sẽ mang cơm tới cho ta, nàng mà thấy phòng bừa bãi còn thấy ngươi ở đây, ta sẽ bị cha mắng chết.”
“Nhưng…” Phong Dã chần chờ nhìn tay y.
“Ta không sao, bị thương ngoài da thôi, ngươi mau trở về đi, nếu không ta thật sự không gánh nổi trách nhiệm đâu.” Nguyên Tư Không cầu khẩn.
Phong Dã gật đầu một cái: “Được, ta ra ngoài bằng cửa sau.” Rồi nó nhẹ nhàng quơ quơ tay Nguyên Tư Không, nhỏ giọng nói: “Ngươi còn tới tìm ta chơi không?”
Nguyên Tư Không liền không chút do dự đáp: “Ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi ngay.”
Lúc này Phong Dã mới nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy ta đi đây, mai gặp!”
Nguyên Tư Không thấy Phong Dã rời đi rồi mới nặng nề thở phào một hơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.