“Hừm~~~!” Tô Ngọc Tuyết ngồi dậy trên giường, cả người đều cảm thấy mềm mại. Nhiệm vụ trong thế giới bạch xà truyền làm quá tốt rồi, thật sự quá nhàn rỗi. Hơn nữa, đưa Ninh ca nhi đi thi cử, đợi sau khi cậu làm quan còn được đi du sơn ngoạn thủy, quá vui.
Hì hì, nhiệm vụ tốt như thế phải cần Tiểu Ác giành vài cái mới được. [Tiểu Ác à, em nghe thấy không? Cuộc sống tươi đẹp sau này của túc chủ nhà em, liền dựa vào độ nhanh tay của em rồi nha.]
Tô Ngọc Tuyết chờ đợi, nhưng không thấy Tiểu Ác đáp lại. Xảy ra chuyện gì thế này, sau khi mình rời khỏi thế giới nhiệm vụ, cô đều sẽ cùng cô nàng trò chuyện mà.
“Nàng đang nghĩ gì thế?”
“Hả!” Tô Ngọc Tuyết bị sự xuất hiện đột nhiên của giọng nói này mà giật mình, nhìn kĩ lại, Dương Tiễn lại ngồi trước mặt cô. “Chàng, sao chàng lại ở đây?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương Tiễn: “Ta và nàng là phu thế, chẳng lẽ ta không nên ở đây sao?”
“Không phải, chuyện đó, ta...” Tô Ngọc Tuyết tổ chức lại ngôn ngữ của mình một chút, “Ta cho rằng, trong thế giới này, chàng không thể xuất hiện được.” Nếu không hắn cũng sẽ không hai lần kéo mình vào trong mộng, đặc biệt là lần thứ hai, cô còn trốn đi mà hắn cũng không bắt cô lại.
Dương Tiễn gật đầu, “Vốn dĩ là như vậy, chẳng qua bây giờ thay đổi rồi.” Hắn một tay nâng cằm cô lên, chồm đến hôn lên môi cô, “Biểu muội, sau này từng giây từng phút đều có thể nhìn thấy ta, nàng có vui không?”
Tô Ngọc Tuyết phì cười, “Vui, đương nhiên vui.” Nếu chàng không từng phút từng giây muốn bắt nạt ta, ta đương nhiên từng giây từng phút đều sẽ vui vẻ. Hic, cô vẫn còn cho rằng quay về thế giới hiện thực sẽ không cần đối mặt với chuyện luôn luôn không thể xuống giường được nữa chứ.
Chẳng qua, Dương Tiễn cũng đi theo đến đây, thế thì chưa chắc rồi. Chẳng trách Tiểu Ác không dám đáp lại lời của cô. Hắn ở đây, cô nàng sao dám nói chuyện chứ?
Dương Tiễn nhướng mày, trên mặt dường như có chút khó xử, nếu thật sự không vui sao đáy mắt nàng lại sáng thế kia? Trong lòng hắn khẽ kéo cô nằm xuống giường cùng mình.
“Mệt rồ, nghỉ ngơi thôi.” Dứt lời, Dương Tiễn liền thật sự nhắm mắt. Dường như hắn thật sự rất mệt cần nghỉ ngơi vậy.
“...” Tô Ngọc Tuyết cạn lời, cho xin đi, lời này của hắn hoàn toàn không có độ tin cậy được không? Hắn là Dương Tiễn, bây giờ lại không phải ở trong thân xác người phàm, sao có thể bị mệt mỏi chứ? Ha ha, miệng đàn ông đều là quỷ dối trá, có ma mới tin lời hắn đấy!
“Ta tuy không phải là thân người phàm nhưng xuất hiện trong không gian này cần áp chế rất lớn thực lực của mình.” Tuy hắn đang nhắm mắt nhưng dường như Dương Tiễn có thể nhìn thấy nội tâm của Tô Ngọc Tuyết, “Cho nên ta thật sự mệt rồi.”
Nhưng chẳng qua, hắn cũng chỉ có thể xuất hiện ở đây không lâu, chỉ sớm hơn Tô Ngọc Tuyết mười lăm phút thôi. Cho nên thật ra hắn vẫn chưa mệt. Chỉ là bỗng nhiên muốn nằm cạnh cô như thế.
Nghe Dương Tiễn nói thế, Tô Ngọc Tuyết lập tức đau lòng. Giọng cô trở nên dịu dàng, “Thế được rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.” Cô cũng nhắm mắt, cả người theo thói quen nằm trong lòng Dương Tiễn, tìm vị trí thoải mái trong vòng ôm của hắn.
Tô Ngọc Tuyết và Dương Tiễn đã bên nhau rất lâu, họ dường như đã trở thành một bộ phận trong sinh mệnh của đối phương. Cho nên rất nhiều động tác đã ăn sâu vào trong xương tủy. Tuy Tô Ngọc Tuyết không ngừng trêu hắn bắt nạt cô không để cô xuống giường nhưng nếu như cô rời xa hắn quá lâu cũng sẽ mất ngủ. Không lâu sau, Tô Ngọc Tuyết thật sự đã ngủ say, khóe môi còn treo theo ý cười ngọt ngào.
Dương Tiễn mở mắt, cúi đầu nhìn người trong vòng tay, dịu dàng trong mắt dường như đã hóa thành nước, có thể làm cho người khác đắm chìm trong đó. Đáng tiếc, người có thể nhìn thấy duy nhất lại ngủ mất rồi. Sau khi hắn nhìn Tô Ngọc Tuyết một cái, cũng nhắm mắt, cả người đều thả lỏng.
Thời gian dần trôi, tình ý giữa hai người dần chuyển động. Dù hai người nhắm mắt, dù cho hai người không nói lời nào nhưng chỉ cần nhìn thôi mọi người đều biết được rằng họ yêu nhau.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng cảnh này ngược khác tuyệt đối không thể nhìn thấy. Vì Dương Tiễn tuyệt đối sẽ không cho phép.
Tuy Tô Ngọc Tuyết trong lòng hay đủ loại phỉ nhổ Dương Tiễn nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn, tâm trạng vui vẻ của cô liền không giấu được. Bây giờ cô có thân thể khỏe mạnh, không cần sợ mình chết đi bất kì lúc nào, cũng tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện làm nhiệm vụ. Thế nên chỉ còn một chuyện cần làm, đó là kéo Dương Tiễn ra ngoài chơi.
Tuy trước đây trong thế giới nhiệm vụ hai người cũng cùng nhau ra ngoài rất lâu rồi, trong thế giới liêu trai họ vẫn luôn trừng phạt yêu ma quỷ quái làm điều ác, trong thế giới Bảo Liên đăng thì đi đến một số nơi của tiên gia, trong thế giới bạch xà truyền cũng là du sơn ngoại thủy trong nhân gian.
Thành phố lớn hiện đại có lẽ mất đi vài phần nét đẹp thiên nhiên nhưng càng thuận tiện cho việc vui chơi. Hơn nữa...Tô Ngọc Tuyết nhìn người bên cạnh, có thể bên cạnh người mình yêu, đi đâu lại không phải là phong cảnh chứ.
Khụ khụ, tuyệt đối không phải vì cô tham ăn ham chơi, tuyệt đối không phải.
Tô Ngọc Tuyết đi chơi vài ngày ở các thành phố liền nhận được điện thoại của Chu Mẫn, “Cô nói là, Dương Lâm muốn gặp tôi ư?”
“Đúng vậy.” Chu Mẫn dù là nói chuyện qua di động, nhưng thái độ đối với Tô Ngọc Tuyết cũng rất cung kính. “Dì Dương muốn gặp cô, nhưng không biết cô có đồng ý hay không nên nhờ tôi hỏi cô trước.”
Tô Ngọc Tuyết: “Tôi đã nhận được tiền Dương Lâm chuyển rồi, không cần gặp mặt đâu. Lại để khi khác đi.” Cô bây giờ còn muốn cùng biểu ca đi khắp nơi chơi, chuyện mở rộng quan hệ vẫn là đợi sau này hẵng nói.
“Chuyện này...” Chu Mẫn nhìn Dương Lâm, sau đó nhìn khẩu hình miệng bà nói tiếp, “Dì Dương nói ba chữ kiếm Lưu Vân, không biết có thể gặp mặt cô một lần không? Dì ấy sẽ đến chỗ của Tô đại sư, không cần Tô đại sư chạy đến.”
Kiếm Lưu Vân? Tô Ngọc Tuyết nhướng mày, trong thế giới hiện thực hình như không ai biết kiếm của cô là kiếm Lưu Vân cả?
“Đồng ý nàng ta, chúng ta sẽ đến gặp nàng ta, như vậy nhanh hơn.”
Tô Ngọc Tuyết ngạc nhiên nhìn Dương Tiễn, tuy có chút không rõ tại sao nhưng cô vẫn làm theo lời hắn. “Thế được, có thể gặp nhau, chỉ là để chúng tôi đi gặp các cô sẽ nhanh hơn.”
“Được được được, làm phiền Tô đại sư rồi.” Chu Mẫn cảm kích không thôi, lập tức nói địa chỉ hiện tại cho Tô Ngọc Tuyết.
“Thế đợi lát gặp nhé.” Tô Ngọc Tuyết gác máy, sau đó nhìn Dương Tiễn, “Tại sao chàng lại muốn gặp Dương Lâm kia thế?”
Dương Tiễn đưa tay ôm eo Tô Ngọc Tuyết, “Nàng không cảm thấy nữ nhân kia khiến nàng có cảm giác không giống sao?”
Tô Ngọc Tuyết gật đầu, “Đúng vậy, ta suýt quên mất chuyện này. Trước đây ta tính ra Dương Lâm có quan hệ với chàng nhưng pháp lực của ta vẫn không đủ, không tính ra rốt cuộc có quan hệ gì.”
“Chỉ cần pháp lực của nàng không hơn ta, nàng sẽ không có cách nào tính ra cụ thể những chuyện của ta.” Dương Tiễn trước lúc Tô Ngọc Tuyết nổi giận lại nói ra một câu, “Dương Lâm này có thể có quan hệ với Dương Ninh Khả.”
Tô Ngọc Tuyết đờ người, chớp chớp mắt, “Có quan hệ với Ninh ca nhi?” Vừa nghĩ như thế, cô cũng cảm thấy đúng. Vì Ninh ca nhi là người phàm duy nhất mang theo huyết mạch của Dương Tiễn nếu huyết mạch của Ninh ca nhi lưu truyền, thế đương nhiên là có quan hệ với Dương Tiễn rồi.
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà...” Tô Ngọc Tuyết nhíu mày, “Ninh ca nhi không phải ở trong thế giới bạch xà truyền ư? Đây là thế giới hiện thực, hẳn sẽ không có liên quan chứ.”
Dương Tiễn cười, hắn cúi đầu nhìn Tô Ngọc Tuyết đang mờ mịt, “Nàng làm sao biết được, thế giới hiện thực đối với nàng mà nói lại chỉ mà một thế giới nhỏ đối với người khác chứ?”
Tô Ngọc Tuyết ngây ra, hồi lâu mới hoàn hồn lại, “Đúng vậy, cũng có đạo lý.” Nói như thế, nàng thật sự có hứng thú rồi, “Thế chúng ta mau về gặp bà ấy đi.” Đời sau của Ninh ca nhi, không biết sẽ là dáng vẻ thế nào nhỉ?
“Ừ.” Dương Tiễn đáp, sau đó đưa Tô Ngọc Tuyết đến nơi Chu Mẫn vừa nói. Hắn khi nãy đương nhiên là nghe được bọn họ nói chuyện với nhau rồi.
Dương Lâm nhìn thấy Chu Mẫn gác máy, thở phào một hơn, “Xem ra, Tô đại sư đồng ý gặp chúng ta rồi.”
“Đúng ạ.” Chu Mẫn gật đầu, “Hơn nữa còn là Tô đại sư đến đây. Dì Dương, dì yên tâm, tốc độ của Tô đại sư rất nhanh, cô ấy sẽ đến ngay thôi.”
“Dì biết.” Dương Lâm gật đầu, nếu thật sự là người mà lão tổ tông nói, là người mà Dương gia họ sùng bái thì chuyện như thế này đương nhiên không có gì khó khăn. Chỉ là trong lòng bàn cũng không tránh được có chút thấp thỏm, thế gian này, thật sự có sự tồn tại của thần tiên sao?
Tuy Dương Lâm đã tin thế giới này có hồn ma nhưng đối với thần tiên vẫn cảm thấy rất khó tin, nhưng lão tổ tông có lời truyền xuống, đương nhiên ông ấy là được một đôi phu thê thần tiên nuôi lớn. Mặc dù họ dùng danh nghĩ của phụ mẫu lão tổ tông nhưng lại xác thực là thần tiên.
Dương gia nhận ân tình của đôi thần tiên ấy, vẫn luôn tìm kiếm, thế mà lại tìm được họ. Có lẽ thật sự đến lúc để báo ân rồi.
Mỗi người trong Dương gia từ nhỏ đến lớn đều biết chuyện này, chỉ là có người tin có người không tin thôi. Bây giờ có thể biết được là thật hay giả rồi.
“Em gái, em sao rồi?” Dương Lâm* nhìn em gái mình, “Em có chút lo lắng ư?”
(*Tên anh trai: Dương Lâm nguyên văn 杨霖, chữ Lâm trong nắng hạn gặp mưa rào.
Tên em gái: Dương Lâm nguyên văn 杨琳, chữ Lâm trong ngọc đẹp.
Vì tên hai anh em có cách đọc giống nhau nên mình sẽ phân biệt bằng cách thêm dấu * vào sau tên anh trai nhé.)
“Vâng.” Dương Lâm gật đầu, “Lỡ trực giác của em sai thì thế nào?”
Dương Lâm* cười, “Thế cũng không sao, có thể giao du với người có bản lĩnh cũng là một chuyện tốt. Em gái, đừng lo lắng.” Thật ra ông cũng có trực giác cảm thấy họ nhất định tìm được đôi phu thê thần tiên mà lão tổ tông nói.
“Anh nói cũng đúng.” Dương Lâm thở ra một hơi, nụ cười thoải mái hơn.
Đáy mắt Dương Lâm* hơi trầm xuống, em gái ông bị thằng khốn kia hủy hoại nửa đời. Trước đây vì em gái để ý đến gã cho nên mình mới kiêng dè không dám nặng tay, chỉ đành cảnh cáo, căn bản không có tác dụng. Bây giờ em gái cuối cùng cũng buông tay rồi.
Ha ha, ông muốn nhìn xem, gã đàn ông mất đi tiền bạc cùng quyền thế, vẫn có được bao nhiêu ‘chân ái’ sẽ nguyện ý theo gã?
Bỗng trong phòng xuất hiện hai người, đứng ngay trước mặt bọn họ. Rõ ràng một giây trước vẫn không có ai nhưng bây giờ lại xuất hiện hai người đứng đây.
“Quả nhiên, quả nhiên là thật!” Dương Lâm kích động đứng dậy, hai người giống hệt như trong tranh vẽ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]