🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tuy nói Tôn Ngộ Không có chút ngại ngùng, nhưng cũng giống như lời Trư Bát Giới nói, gã thật sự rất tò mò về tư vị của nhân sâm quả. Cho nên gã mới mặt dày nhận lấy. “Được, muội tử khá thú vị, lão Tôn ta sau này sẽ bảo vệ ngươi!”

Tô Ngọc Tuyết cười “Thế ngươi mau ăn đi.”

“Được, lão Tôn đi đây!” Tôn Ngộ Không cất ba nhân sâm quả đi, rời khỏi vườn cây.

Tô Ngọc Tuyết đem cún con ú ù đặt xuống đất, may quá may quá, cô cảm thấy mọi chuyện đã giải quyết được hơn nửa rồi.

Nhưng, rõ ràng mọi chuyện không thuận lợi như cô nghĩ. Không biết xảy ra chuyện gì, lúc chạng vạng, Tôn Ngộ Không nổi giận đùng đùng, cầm gậy kim cô xông đến. Đôi mắt gã chứa đầy tơ máu, dáng vẻ hệt như mất hết lý trí.

“Ha!” Tôn Ngộ Không cầm gậy kim cô đánh một gậy xuống cây nhân sâm quả, Tô Ngọc Tuyết lập tức cảm nhận được cơn đau sâu trong hồn phách.

“A!” Hồn phách của cô đều trở nên trong suốt hơn rất nhiều, cô vội vàng từ trong cây nhân sâm quả bước ra, dùng pháp lực chắn lấy gậy tiếp theo của Tôn Ngộ Không. “Tôn Đại Thánh, ngươi không phải nói sẽ không tổn hại đến cây nhân sâm quả sao?”

“Tiểu yêu quái, tránh ra! Mau thả sư phụ của lão Tôn ra!” Tôn Ngộ Không hệt như phát điên vậy, một gậy gạt Tô Ngọc Tuyết sang một bên, sau đó lại đánh xuống một gậy lên cây nhân sâm quả.

“A!” Dù đã bước ra khỏi cây nhân sâm quả, nhưng Tô Ngọc Tuyết thật ra đã trở thành một bộ phận của cây, nên cô vẫn đau đớn không thôi. Loại đau đớn này khiến hồn phách cô biến nhạt dần thậm chí cũng không thể bò dậy ngăn cản Tôn Ngộ Không làm hại cây nhân sâm quả nữa.

Hao Thiên Khuyển không biết đã đi đâu, nói không chừng nó vẫn có thể giúp đi gọi người đến. Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Tô Ngọc Tuyết nhìn thấy Tôn Ngộ Không đang muốn nhổ cả cây nhân sâm quả lên. “Đừng...” Quá mức đau đớn, cô đã không còn cách nào để duy trì sự tỉnh táo.

Tô Ngọc Tuyết ngã trên đất, lúc này dường như nhìn thấy có người đến ngăn cản hành động của Tôn Ngộ Không. Hình như là Dương Tiễn cùng Trấn Nguyên Tử?

[Ngươi vẫn ổn chứ?]

Ai vậy? Là ai đang nói chuyện với ta?

[Là ta, ta là Hồng Vân.]

Hồng Vân?

[Chính là ý thức trong cây nhân sâm quả.]

Ngươi không sao ư? Quá tốt rồi!

[Ta đương nhiên không sao rồi, chẳng qua nếu ngươi không mau tỉnh dậy, Ngũ Trang Quán sắp không trụ được nữa rồi.]

Hả? Là sao?

[Tóm lại, ngươi mau tỉnh lại đi.]

Tô Ngọc Tuyết cố gắng mở hai mắt ra, sau đó nhìn thấy Tôn Ngộ Không cùng Trấn Nguyên Tử đang đánh nhau trên không trung. Tuy nói pháp lực của cô không bằng bọn họ, nhưng nhãn lực vẫn là được chút. Trấn Nguyên Tử xuống tay tàn nhẫn, trông như muốn lấy mạng của Tôn Ngộ Không vậy. Ngược lại Tôn Ngộ Không lại có chút cố kỵ.

“Biểu muội, nàng tỉnh rồi!” Dương Tiễn vẫn luôn truyền pháp lực cho Tô Ngọc Tuyết, lúc trông thấy cô tỉnh lại liền vui mừng dùng xưng hô trước đây.

“Biểu ca.” Tô Ngọc Tuyết phát hiện mình nằm trong lòng Dương Tiễn, cô cười yếu ớt với hắn, “Bọn họ sao thế?”

“Lúc bọn ta quay về, nhìn thấy Tôn Ngộ Không muốn nhổ cây nhân sâm quả, liền đến ngăn gã lại.” Điều Dương Tiễn không nói là, lúc mình nhìn thấy Tô Ngọc Tuyết gần như trong suốt nằm trên đất, trong lòng hắn liền nảy sinh sát ý. Nếu không phải cô hôn mê cần pháp lực của mình, hắn không dám chắc rằng mình sẽ xông lên cùng Trấn Nguyên Tử đối phó với Tôn Ngộ Không hay không.

Cho dù phá vỡ sự cân bằng lâu dài của hai nhà phật – đạo, hắn cũng không để ý quá nhiều.

Tô Ngọc Tuyết nắm lấy tay Dương Tiễn, “Chàng mau ngăn họ lại đi, Hồng Vân nói nếu muốn tiếp tục đánh nhau, Ngũ Trang Quán sẽ không còn mất.”

“Hồng Vân?” Dương Tiễn khẽ nhíu mày.

“Chính là cây nhân sâm quả.” Tô Ngọc Tuyết chỉ cây nhân sâm quả, “Hình như là y tự đặt tên cho mình.”

“Được.” Sau đó, Dương Tiễn gật đầu đồng ý.

“Quán chủ, người và cây đều không sao, dừng tay trước đã.”

Trấn Nguyên Tử đương nhiên nghe hiểu ý của Dương Tiễn, nghĩ đến cây nhân sâm quả càng quan trọng hơn, lập tức dừng tay lại. “Hừ!” Ông rất khinh thường nhìn Tôn Ngộ Không một cái, bay xuống.

Nếu là thường ngày, thái độ này của Trấn Nguyên Tử, sớm đã khiến cho Tôn Ngộ Không tức điên lên rồi. Gã trước giờ không phải là người tốt tính, chỉ là vì trong lòng có chút áy náy nên mới không tức giận mà thôi. Gã cũng bay xuống, nhìn thấy Tô Ngọc Tuyết không sao, mới thở phào một hơn.

“Muội tử xin lỗi nhé, lão Tôn cũng không biết sao lại như thế, khăng khăng cho rằng cây nhân sâm quả đã nuốt sư phụ của ta, mới làm loạn thành thế này.” Thật ra Tôn Ngộ Không cũng cảm thấy tò mò, tại sao mình vừa rồi hệt như bị ma nhập vậy, vô duyên vô cớ đi tìm cây nhân sâm quả tính sổ. Vừa nghĩ liền biết, cây nhân sâm quả là cây thiên địa linh căn, ăn sư phụ của gã để làm gì chứ, cũng không phải là cây yêu.

Thế nhưng, trước đó gã như phát điên vậy, nếu không nhổ cây nhân sâm quả lên thì không được. Nghĩ đến, thật là khiến cho đầu khỉ đau.

“Không sao.” Tô Ngọc Tuyết đã đỡ hơn nhiều, hồn phách ngưng thực, “Ta đã không sao rồi.”

Trấn Nguyên Tử lại hừ lạnh một tiếng, “Nếu không phải ta cùng Nhị Lang Chân Quân về kịp, các ngươi có thể không sao ư?” Ông không để ý mọi chuyện, chỉ sợ Hồng Vân trong cây nhân sâm quả gặp chuyện gì. Nhiều năm như thế mới để ông nhìn thấy chút hi vọng, nếu y mất, ông không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Dương Tiễn bế Tô Ngọc Tuyết lên, “Quán chủ, ta đưa nàng đi nghĩ ngơi trước.”

“Chờ đã,” Trấn Nguyên Tử lại cản Dương Tiễn lại, “Đặt nàng về trong cây nhân sâm quả, đối với họ sẽ càng tốt hơn.”

Dương Tiễn im lặng một lúc, chỉ đành đặt Tô Ngọc Tuyết vào trong cây nhân sâm quả. Tuy nói hắn muốn ở cạnh cô, nhưng cũng không thể lấy tính mạng cô ra đùa giỡn. Trước mắt, chỉ có cùng tu luyện với cây nhân sâm quả, mới thật sự khôi phục triệt để.

Tô Ngọc Tuyết thấy họ xoay lưng lại với Trấn Nguyên Tử và Tôn Ngộ Không, cảm thấy họ không nhìn thấy mình, mới ló người hôn lấy cằm của Dương Tiễn. “Biểu ca đừng lo lắng, ta thật sự không sao.”

Ánh mắt lạnh lùng của Dương Tiễn lập tức ôn hòa hơn nhiều, “Nàng ngoan ngoãn ở trong cây phơi nắng, ta rất nhanh sẽ đón nàng ra ngoài.”

“Ừm.” Tô Ngọc Tuyết cười cười, phơi nắng thì phơi nắng vậy. Trong thế giới này, thân phận của cô cũng là cây nhân sâm quả, cho nên phơi nắng chắc cũng có ích chăng. Mà, bọn họ cũng đánh hăng thật, đã đánh đến sáng hôm sau rồi.

Trong lúc phơi nắng ngủ mê, Tô Ngọc Tuyết bỗng nghĩ đến một vấn đề, tại sao cô lại cảm thấy cái tên mà cây nhân sâm quả đặt, nghe rất quen tai nhỉ, thật kì lạ.

Tô Ngọc Tuyết cho rằng Trấn Nguyên Tử và Tôn Ngộ Không không nhìn thấy nhưng thật ra với pháp lực của họ, đương nhiên vẫn đủ để biết được giữa hai người đã là gì. Thế là, họ liền có chút không tự nhiên. Chỉ là đối diện với Dương Tiễn lần nữa xoay người, trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, cũng không cảm thấy kì lạ nữa rồi.

“Ta nghĩ, chúng ta nên nghiêm túc bàn bạc.”

Trong vườn cây, ba người ngồi trong trận pháp, không ai có thể nghe được họ đang nói gì. Thanh Phong, Minh Nguyệt cách đó không xa ló đầu ra, thấy bọn họ không đánh nhau nữa, liền thở phào một hơi. Không biết tại sao, quán chủ cùng gã mặt Lôi Công kia lại đánh nhau, trong vườn quả vẫn bình an vô sự, mà Ngũ Trang Quán lại suýt nữa bị hủy hoại mất rồi.

Hai người tuy sợ nhưng cũng chỉ có thể làm cho đồng bọn của gã mặt Lôi Công hôn mê, chờ đợi quyết định của quán chủ. Sau khi phát hiện họ không đánh nhau nữa, mới yên tâm. Chỉ là cảm thấy rất kì lạ, tại sao gã mặt Lôi Công sau khi ngưng đánh, vẫn có thể ngồi xuống trò chuyện nhỉ?

Thanh Phong, Minh Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, nếu đã như vậy, hay là không cần giải quyết đồng bọn của gã mặt Lôi Công trước nhỉ. Cứ chờ đã, nếu không, làm sai chuyện thì không tốt rồi.

“Tôn Ngộ Không, ngươi tại sao lại muốn nhổ cây nhân sâm quả của ta?” Trấn Nguyên Tử vừa nghĩ đến cơ hội cuối cùng của Hồng Vân có thể đánh mất, liền không cách nào tỏ thái độ tốt được.

Tôn Ngộ Không trong lòng áy náy, cũng không cảm thấy thái độ của Trấn Nguyên Tử rất tệ, “Lão Tôn ta đã nói, không biết tại sao lại như thế, chỉ là đinh ninh cho rằng cây nhân sâm quả nuốt mất sư phụ.”

“Trong ắt có quỷ.” Giọng nói trong trẻo của Dương Tiễn lộ ra một cổ ý lạnh, “Quán chủ, trong lúc chúng ta không thể không rời đi, Tôn Đại Thánh lại trúng tà đến nhổ cây nhân sâm quả, sao có thể khéo như thế nhỉ?”

“Ầm!” Một đạo pháp lực lật ngược ngọn núi to ngoài Ngũ Trang Quán, lúc này Trấn Nguyên Tử mới bình tĩnh lại, “Xem ra, là bị phát hiện rồi.” Ông nhìn vòng kim cô trên đầu Tôn Ngộ Không, cười lạnh, “Người tây phương thật khéo tính, ta không dám chống đối với thiên đạo, cuối cùng chỉ đành nhẫn nhịn.”

Trấn Nguyên Tử từ trong tay áo lấy ra một thứ, đổi lấy vòng kim cô trên đầu Tôn Ngộ Không. Cái này, tây phương đừng hòng lấy về.

Hành trình tây du vẫn phải đi tiếp, không chỉ là chuyện của tây phương, càng là chuyện thiên đạo nhìn thấy. Nếu Trấn Nguyên Tử muốn ngăn cản, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, không ai có thể lường trước được. Nếu Tôn Ngộ Không làm chết cây nhân sâm quả của ông, cuối cùng ông cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

“Vậy, làm sao đây?” Dương Tiễn không để ý những chuyện khác, chỉ lo lắng Tô Ngọc Tuyết bị liên lụy, cuối cùng mất cả tính mạng. Bây giờ cô chẳng qua chỉ là người phàm có pháp lực, vẫn chưa tính là tiên nhân, không thể đỡ nỗi những thứ này.

“Đương nhiên là đóng cửa không ra. “Trấn Nguyên Tử vung tay áo với Tôn Ngộ Không, đuổi gã ra khỏi Ngũ Trang Quán, “Sư đồ các ngươi mau đi thỉnh kinh đi, cách xa Ngũ Trang Quán ta càng xa càng tốt.” Sau đó ông liền mở ra trận pháp lớn để bảo vệ trang quán.

Trận pháp này từ thời hồng hoang, Trấn Nguyên Tử từ chỗ của Hồng Vân có được. Cũng không biết y làm sao có được, dù là thánh nhân đến, cũng không thể dễ dàng mở ra. Trước đây không dùng là sợ bị chú ý, bây giờ nếu đã biết cả rồi thì không cần sợ gì nữa.

Tôn Ngộ Không bên ngoài Ngũ Trang Quán, sờ sờ vòng kim cô trên đầu, cười lạnh một cái. Khéo tính thật đấy, gã sẽ bảo vệ sư phụ, chỉ là sau này thế nào, thì phải xem lại rồi. Tôn Ngộ Không một chân đá Trư Bác Giới, gọi tỉnh Sa Ngộ Tịnh, cõng Đường Tam Tạng lên lưng.

Bạch Long Mã vẫn còn choáng váng, chắc chắn không thể chở người.

Ngũ Trang Quán mở trận pháp, vài tầm mắt của tây phương chỉ đành thu lại. May mà người nọ không dễ dàng phục sinh như thế, hẳn sẽ không có chuyện gì.

Tô Ngọc Tuyết từ trong cây nhân sâm quả phơi nắng, đến hơn nửa tháng cũng không tỉnh lại. Nếu không phải Dương Tiễn thấy cô cùng Hồng Vân có mối liên hệ thúc tiến, hắn đã không nhịn được ra tay đem người ra khỏi cây nhân sâm quả rồi.

Không chỉ Dương Tiễn sốt ruột mà Trấn Nguyên Tử cũng sốt ruột không thôi. Tuy bọn họ quay về kịp thời ngăn cản Tôn Ngộ Không, nhưng cây nhân sâm quả vẫn bị thương. Nếu như thật sự làm hại hi vọng phục sinh của Hồng Vân, ông không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Tốt nhất, đừng như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.