“Quán chủ, ngươi kích động như thế, e rằng sẽ dọa sợ ý thức kia mất.” Dương Tiễn ngồi yên bất động, chỉ là nhàn nhạt nhắc nhở Trấn Nguyên Tử một câu. Dường như, hắn chỉ là tốt bụng nhắc nhở ông mà thôi.
Trấn Nguyên Tử bừng tỉnh, “Phải phải phải, ta không nên quá kích động, nếu dọa nó sợ thì không hay rồi.” Ông thu tay về, ngồi về chỗ mình. Thế nhưng, ánh mắt của ông vẫn nhìn chằm chằm cây nhân sâm quả, hệt như đang nhìn bảo bối của mình vậy.
Chẳng qua, thật sự là như vậy, cây nhân sâm quả xác thật là bảo bối của Trấn Nguyên Tử.
“Thế Dương Tiễn phải chúc mừng quán chủ.” Nhìn thấy tay của Trấn Nguyên Tử đã rời khỏi cây nhân sâm quả, sự thâm trầm trong đáy mắt Dương Tiễn liền giảm đi không ít. “Nói không chừng ngày nào đó cây nhân sâm quả này thật sự có thể tu luyện thành hình người.”
“Hi vọng như lời Nhị Lang Chân Quân nói.” Trấn Nguyên Tử vẫn luôn dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cây nhân sâm quả, “Dù là vạn năm hay là vạn vạn năm, ta đều sẽ đợi.” Nhiều năm như thế, ông không phải vẫn đang đợi ư, bây giờ nhìn thấy hi vọng, đương nhiên ông không cảm thấy chờ đợi khổ sở nữa rồi.
Ánh mắt của Dương Tiễn sáng lên, “Quán chủ hình như vô cùng quan tâm đến cây nhân sâm quả nhỉ?” Loại thái độ này, căn bản không giống như với thiên địa linh bảo, nó càng giống như... thái độ đối xử với người mà mình trân quý nhất vậy.
“Ha ha,”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-tuyen-cong-cuoc-keo-dai-mang-song-cua-nu-chinh/2140560/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.