Chương trước
Chương sau
Địa điểm gặp mặt không gần lãnh thổ của bộ tộc Taling, đi máy bay nhỏ phải mất hai giờ đồng hồ mới tới được.
Để bảo vệ và giám sát, ngoài Khương Khả và Trạch Duy Á, còn có Vu Ninh và mấy thanh niên trong tộc cũng lên máy bay.
Nhìn mấy người ngồi đối diện, Kỳ Thần rốt cuộc không khỏi có chút lo lắng: "Sau khi vào thị trấn, không bằng để tôi tự mình tới đó đi. Năng lực cảm giác của Á Trùng Tộc rất mạnh, mọi người ở bên cạnh nhue vậy, rất dễ bị phát hiện. "
Khương Khả chưa kịp nói, Vu Ninh đã nói trước: "Không được, nói đùa cái gì vậy, anh cho rằng bây giờ chúng tôi còn tín nhiệm anh sao? Để một mình anh đi gặp đám người Á Trùng Tộc, ai biết cuối cùng anh sẽ làm gì. "
Nghĩ đến chuyện đối phương đã từng làm, Vu Ninh liền không nhịn được tức giận, lấy Linh Tê Quả làm cớ để dấn y đi sa mạc chết chóc thì thôi đi, vì lấy trái tim của Thần thụ mà không tiếc giá nào dẫn phát độc tố trên người cha.
Vu Ninh cảm thấy mình lúc trước quả lực bị mù, mới có thể từ đầu tới cuối đều tín nhiệm đối phương, nếu không phải biết Kỳ Thần làm chuyện này vì em gái A Cẩm, Vu Ninh thật sự có ý định giết anh ta.
Vẻ mặt Kỳ Thần trầm xuống: "Xin lỗi, tôi biết cậu không thể tha thứ cho tôi, cậu yên tâm, chờ đến khi tôi cứu được em gái, tôi sẽ đến khu mỏ quặng làm cu li để chuộc tội, sẽ không bao giờ quay về tộc nữa. "
Vu Ninh hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin lời anh ta nói.
“Nếu chỉ là sợ Á Trùng Tộc phát hiện thì không cần lo lắng, chỗ tôi có dụng cụ chắn hơi thở." Khương Khả vừa nói vừa lấy ra hai dụng cụ hình vuông. “Mỗi cái có thể dùng cho năm người, vô luận là dùng dị năng hay là năng lực cảm biến tốt, đều có thể che chắn. "
Có thể che chắn dị năng?
Vu Ninh nghi ngờ nhận lấy nó, để một người trẻ tuổi bên cạnh đứng sang một bên, cố gắng dùng dị năng để xác định vị trí của đối phương.
“Quả thực sự có thể che chắn dị năng.” Sau khi thử hai lần, cuối cùng Vu Ninh mới lộ ra một chút kinh ngạc.
"Dụng cụ này cậu mua ở đâu, có tiện nói cho tôi biết không?"
Trên thực tế, nó được lấy từ gói phần thưởng của nhiệm vụ đặc biệt, nhưng lý do này không dễ nói ra.
Khương Khả chỉ có thể cười nói: "Tôi không mua. Tôi vô tình lấy được. Nhưng nếu cậu muốn, tôi có thể đưa cho cậu một cái sau khi xong việc. Dù sao tôi cũng chỉ có hai người, một cái là đủ rồi. "
“Cám ơn.” Vu Ninh chân thành cảm ơn, loại dụng cụ có thể che chắn phát hiện bên ngoài này thực sự quá thực dụng, nhất là khi ra ngoài làm một số việc, nếu có dụng cụ như vậy ở bên cạnh, hệ số an toàn hiển nhiên sẽ tăng lên rất nhiều.
"Đúng rồi, cậu còn vũ khí hay cơ giáp nào cần nâng cấp không? Bây giờ dị năng của tôi đã hồi phục, tôi có thể giúp cậu nâng cấp thêm vài thứ."
Khương Khả suy nghĩ một chút nói: "Dị năng của cậu có thể nâng cấp lá chắn bảo vệ không?"
Vu Ninh suy nghĩ một chút: "Tôi không biết, nhưng có thể thử một chút."
Sự thật chứng minh rằng dị năng của Vu Ninh thực sự rất hữu ích, trong toàn bộ quá trình, Khương Khả đã được giúp nâng cấp ba lá chắn bảo vệ, giúp tăng khả năng phòng thủ lần lượt là 15% và 25%.
Ngay khi lá chắn bảo vệ được nâng cấp, máy bay đã đến đích.
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Kỳ Thần, Khương Khả quay đầu lại an ủi: "Đừng lo lắng, anh chỉ cần tìm cách trì hoãn thời gian, còn lại chúng tôi sẽ lo liệu."
Kỳ Thần hít sâu một hơi gật đầu: "Được."

Một ngôi nhà ở thị trấn của Á Trùng Tộc.
Bernaco không kiên nhẫn nhìn thanh niên tộc Taling đang co rúm trước mặt: "Mau lên, chính mày nói đã lấy được trái tim của Thần thụ, cho nên mau chóng lấy ra đi, đừng lãng phí thời gian nữa, mày cũng nên biết thời gian kéo dài càng lâu thì em gái mày sẽ xảy ra chuyện."
“Chẳng phải các người nói chỉ cần lấy được trái tim của Thần Thụ thì sẽ thả em gái tôi sao, hiện tại em ấy ở đâu, tôi muốn tận mắt nhìn thấy em ấy.” Mặc dù Kỳ Thần rất căng thẳng, nhưng anh ta vẫn nói theo kế hoạch đã thảo luận trước đó.
"Con bé đó không có ở đây, làm sao chúng tao biết được mày lấy nhanh như vậy,", Bernaco cau mày, "Bất quá không cần lo lắng, thành chủ đại nhân từ trước đến nay đều nói lời giữ lời, chỉ cần có thể đưa đồ ra, tao lập tức gọi cho thành chủ nói ngài thả em gái mày ra."
Vị trí của tộc Taling luôn rất bí mật, từ trước đến nay lại phòng thủ rất nghiêm ngặt, nếu không bọn họ cũng chẳng phải tốn nhiều công sức như vậy chỉ để lấy được một trái tim của Thần thụ vốn chẳng có ích gì.
“Không được, làm sao tôi biết cuối cùng các người có giữ lời hứa hay không? Tôi muốn gặp em ấy ngay bây giờ.” Kỳ Thần không chịu nhượng bộ.
Bernaco thực sự rất bực bội, nhưng hắn ta lại không có biện pháp với người trước mắt, dù gì đồ vật vẫn nằm trong tay đối phương, hắn cũng không nghĩ cãi cọ với đối phương vào lúc này.
"Được rồi," Bernaco cau mày, "Tao sẽ liên hệ với thành chủ, mày cứ chờ ở đây, nếu tao phát hiện mày dám dở trò, thì đừng trách tao vô tình."
“Được.” Kỳ Thần vội vàng gật đầu.
Bernaco yêu cầu một người lính gác canh giữ Kỳ Thần ở bên ngoài, rồi đi vào phòng để giải thích tình hình hiện tại với thành chủ đại nhân, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cuối cùng hắn mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị báo tin đối phương, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Trong phòng quá yên tĩnh, Bernaco đẩy cửa ra, lại phát hiện dù là Kỳ Thần hay lính canh đều không thấy đâu.
Không đúng.
Bernaco nhanh chóng lấy vũ khí của mình ra và định nói cho thành chủ biết chuyện gì đang xảy ra thì hắn đột nhiên cảm thấy sau đầu đau nhói, sau đó hoàn toàn bất tỉnh.
Không biết đã qua bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói nhỏ.
"Xem ra lúc nãy cậu ra tay hơi nặng, người này không phải chết rồi đó chứ?"
"Không thể nào, không phải nói khả năng phòng thủ của người Á Trùng Tộc rất mạnh sao? Sao lại có chuyện dễ dàng chết như vậy."
"Đó là trong tình huống bình thường, nhưng thứ mà cậu vừa sử dụng là vũ khí của chính họ, vốn dĩ có tác dụng tăng thêm lực công kích tấn, phỏng chừng phòng ngự có mạnh đến đâu cũng vô dụng."
Ai đang nói.
Bernaco mơ hồ mở mắt ra, liền nhìn thấy hai người trẻ tuổi tộc Taling đang nghiêng mình trước mặt mình, có vẻ rất vui khi thấy hắn tỉnh lại.
“Hắn tỉnh rồi.” Khương Khả, người vừa chịu trách nhiệm dùng gậy đánh người ta, vội vàng quay lại.
Tuy rằng người trước mặt rõ ràng không phải là người tốt, nhưng dù sao thì kiếp trước Khương Khả vẫn luôn sống trong thế giới hòa bình, nếu trực tiếp giết một người như thế này, thì cậu sẽ bị bóng ma tâm lý mất.
“Không chết là tốt rồi,” Khương Khả vỗ vỗ bụi trên tay.
Bernaco ngẩn người, thật lâu sau mới nhận ra mình nên bị người tính kế, hắn lập tức đưa mắt nhìn về phía Kỳ Thần: "Được lắm, mày dám cùng người khác tính kế tao, quả nhiên thành chủ đại nhân nói đúng. Tộc Taling các người đều xảo trá nói không giữ lời.... Nếu thực sự cho rằng tao chỉ mang mấy người đến đây thì nhầm to rồi, tốt nhất mày nên thả tao ra, nếu không... "
“Nếu không thì sao?” Khương Khả hỏi.
Ngay khi giọng nói của Khương Khả vừa rơi xuống, cánh cửa đằng kia đột nhiên bị đẩy ra. Trạch Duy Á bước vào phòng, đưa từng người Á Trùng Tộc đang hôn mê vào phòng. Vì số lượng quá nhiều, cuối cùng, có một vài thanh niên từ tộc Tarling đến giúp đỡ, cuối cùng cũng đem mười tên lính canh trói lại, chất đống ở góc tường.
"Mày..." Bernaco nhìn chằm chằm, gần như không nói nên lời.
Vu Ninh, người đang đứng ở một bên, không khỏi hơi ngạc nhiên, không giống như dị năng của tộc Taling, hầu hết dị năng của Á Trùng Tộc đều liên quan đến chiến đâu, kể cả những người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhất của tộc Taling cũng chưa chắc đã đánh bại được đối thủ.
Và trong số hai chục vệ binh Á Trùng Tộc vừa rồi, hơn một nửa trong số họ đã bị người đàn ông tên là Trạch Duy Á đánh bại, hơn nữa lại dưới tình huống không hề dùng đến cơ giáp, nếu không phải không đúng lúc, Vu Ninh thực sự rất muốn hỏi xem nguyên mẫu của đối phương là gì.
“Chúng mày muốn làm gì!” Trước khi hoàn hồn sau cú sốc vì tất cả thuộc hạ của mình đã bị đánh bại, Bernaco vừa nhìn lên liền thấy thanh niên Tarling ở phía đối diện đã đi về phía mình.
"Không có chuyện gì," Khương Khả liếc hắn cười, "Chỉ là anh cũng biết, em gái của Kỳ Thần đang ở trong tay các người. Chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc lấy anh nghe lời, xem anh có thể giúp chúng tôi cứu em gái của Kỳ Thần được không."
Một thứ khiến người ta phải nghe lời.
Bernaco gần như trực tiếp nhảy lên khỏi mặt đất: "Không được, chúng mày không thể dùng thuốc kiểm soát tâm trí lên người tao. Người Á Trùng Tộc rất mẫn cảm với hầu hết loại thuốc, chúng mày làm vậy là đang giết tao."
"Sẽ không hại anh, tôi đã kiểm tra rồi, người Á Trùng Tộc các anh quả thực dị ứng với các loại thuốc, nhưng cùng lắm thì biến thành kẻ ngốc, không chết được."
Bernaco: "..." Cái này còn đáng sợ hơn là chết có được không?
"Được rồi, đừng lo lắng," Khương Khả lấy dụng cụ tiêm ra, "Đây là loại thuốc mới nhất. Khả năng bị dị ứng chỉ có 85 phần trăm. Tôi tin rằng anh có thể sống sót."
Nhìn thấy thiết bị tiêm đã kề vào cổ mình, Bernaco như sắp ngã quỵ: "Dừng lại, dừng lại, chờ một chút, tôi mang các người đi cứu người không được sao!"
Khả năng 85% thì chắc chắn hắn sẽ trở thành một tên ngốc.
"Được rồi, anh có thể nghĩ thông suốt thì tốt rồi, tôi nhớ anh từng nói người Á Trùng Tộc luôn giữ chữ tín, bất quá để tránh việc vu khống, cho nên anh phải lập một khế ước với tôi, chỉ cần anh ký khế ước này, tôi sẽ buông anh ra. ”Khương Khả đưa bản hợp đồng đã chuẩn bị trước cho bên kia.
Bernaco nhìn lướt qua bản hợp đồng và xác nhận rằng việc để hắn giải cứu em gái Kỳ Thần chỉ là một thỏa thuận, cho nên hắn không chần chừ thêm nữa và trực tiếp ký tên mình vào đó.
“Ờ, như vậy là được rồi.” Khương Khả hài lòng gật đầu.
[Tên khoản mục: Hợp đồng con rối]
[Điều kiện: Hoàn toàn tự nguyện]
[Thuyết minh đạo cụ: Đừng ký tên thật của bạn trên đó, nếu không bạn sẽ trở thành một con rối chỉ biết nghe lệnh của người khác. 】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.