Chương trước
Chương sau
Trời đã về đêm, trên sa mạc, những hạt mưa axit rơi vào da thịt đau buốt.
"Không được", thiếu niên nhỏ tuổi thở hổn hển, gần như muốn khuỵu xuống.
Đi trên sa mạc rất khó cộng với sự truy đuổi của Trùng Tộc phía sau, chạy suốt hai tiếng đồng hồ, Chúc Nam thực sự không còn sức để nhấc chân.
Một thiếu niên khác bên cạnh hắn khó thở nói: "Thật sự là chạy không nổi, hay là chúng ta nghỉ ngơi chút đi?"
Chúc Nam cúi đầu không nói.
Nhìn thấy bộ dạng người kia như là lợn chết không sợ nước sôi, Vu Ninh đột nhiên càng tức giận: "Còn có, còn có cậu có tư cách gì kêu mệt, nếu không phải cậu tìm tên Á Trùng Tộc lừa đảo kia, thì chúng ta cũng không đột nhập vào hang ổ của Trùng Tộc."
Vừa nhắc đến đó, Vu Ninh liền vô cùng tức giận, từ trước đến nay Chúc Nam là người làm việc luôn đáng tin cậy, mọi người giao việc tìm Á Trùng Tộc dẫn đường cho hắn, là vì chỉ có mình hắn biết tiếng của Á Trùng Tộc.
Vốn dĩ cho rằng sự việc quan trọng, đối phương sẽ cẩn thận một chút, kết quả người dẫn đường mà hắn tìm ngày đầu tiên đã xảy ra vấn đề, không chỉ tự mình chạy trốn còn đem bọn họ vứt tại sa mạc.
Không có người hướng dẫn, không có bản đồ, thậm chí không có vũ khí, vừa nghĩ đến chuyện mình sẽ chết trong tay Trùng tộc, Vu Ninh thực sự có ý định muốn giết chết Chu Nam.
"Đừng tranh cãi nữa," Kỳ Thần, người lớn tuổi nhất trong ba người, cắt ngang lời hai người, "Vu Ninh, cậu thử dùng dị năng dò đường thử xem, xem có thể xác định được vị trí cụ thể của người dẫn đường không. Hiện tại chúng ta bị lạc, chờ chúng ta tránh được truy kích của Trùng Tộc, thì vẫn là bị lạc đường, không thể rời khỏi đây được. "
“Được rồi,” Vu Ninh vội vàng gật đầu, nhắm mắt lại cố gắng tìm vị trí của người dẫn đường, một lúc sau mới lắc đầu, “Không được, xung quanh đây có quá nhiều từ trường gây nhiễu, vẫn là tìm không được. "
“Làm sao bây giờ, chúng ta chịu chết ở đây sao.” Cuối cùng cũng nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt Chu Nam đột nhiên tái nhợt.
"Nếu không biết nói thì câm miệng, không ai coi cậu là người câm.", Vu Ninh nghiến răng, "Tôi mới không muốn chết ở chỗ này, bây giờ trời đang mưa gặp quá nhiều quấy nhiêu, chúng ta tìm chỗ trú mưa trước, sau đó tôi thử tìm lại lần nữa xem sao."
Kỳ Thần lắc đầu, không có phản bác lời y nói, nhưng tự đáy lòng anh ta biết cơn mưa này sẽ không ngừng.
“Theo tình hình hiện tại, ít nhất phải năm sáu tiếng nữa mưa mới tạnh.” Kỳ Thần nhìn quanh, “Hai người đi trước đi. Trên người tôi có lá chắn bảo vệ, hẳn là có thể chống đỡ một đoạn thời gian… Nhớ kỹ, chờ đến khi mưa tạnh liền tìm người dẫn đường, làm hắn mang các cậu rời đi nơi này."
Vu Ninh vừa muốn nói thì đột nhiên nghe thấy trong không khí có tiếng động.
"Cẩn thận."
Ngay khi giọng nói của Vu Ninh rơi xuống, Trùng Tộc ẩn trong bóng tối đột nhiên hiện thân, lao thẳng về hướng Chu Nam.
Chu Nam vốn dĩ đang ngồi bệt dưới đất vì thể lực kém, hiện tại bị dọa đến nỗi không dám nhúc nhóc, chỉ có thể nhìn Trùng Tộc càng ngày càng gần mình.
Phịch một tiếng, lá chắn bảo vệ quanh cơ thể hắn bị vỡ tan, Chu Nam nhắm chặt mắt lại, nhưng cơn đau mà cậu mong đợi không đến.
"Vu Ninh!"
Chu Nam mở mắt ra, lúc này mới nhận ra Vu Ninh đang ở trước mặt mình, lập tức quên mất sợ hãi, trực tiếp nâng dao găm quanh lao tới, nhưng đáng tiếc hắn bị Trùng Tộc gạt ra, hoàn toàn bất tỉnh.

Ding Dong.
[Nhiệm vụ khẩn cấp: bộ tộc Taling bị thương nặng. 】
【Giải thích: Vì lạc vào ổ Trùng tộc trong sa mạc chết chóc, con trai duy nhất của tộc trưởng tộc Taling, đã bị Trùng Tộc truy đuổi, giờ đang bị thương rất nặng cần chữa trị càng sớm càng tốt, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. 】
[Nội dung nhiệm vụ: Trong vòng 1 giờ hãy tìm Vu Ninh và đồng bọn, đồng thời tìm cách cứu sống Vu Ninh. 】
Khi Chu Nam tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm trong lá chắn bảo vệ, Xung quanh đen tối, vô số Trùng Tộc bị ngăn cách ngoài lá chắn bảo vệ. Mỗi khi sắp xông đến đều bị một cơ giáp màu đen chém đứt.
Đúng rồi, Vu Ninh.
Chu Nam nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, liền nhìn thấy cả người Vu Ninh bê bết máu đã được đặt trên một tấm đệm êm ái, một thiếu niên không rõ danh tính đang đứng bên cạnh.
"Vẫn không được," Kỳ Thần đang giúp Vu Ninh chữa trị vết thương, gần như đã cạn kiệt năng lượng trong cơ thể, cuối cùng lắc đầu. "
"Cậu ta có thể kiên trì được bao lâu nữa?"
“Tối đa là nửa giờ.” Kỳ Thần nói, nhưng nửa giờ đã quá muộn. Đây là sa mạc chết chóc, anh ta và Chu Nam đều không có khả năng dịch chuyển tức thời. Không thể về tộc trong một thời gian ngắn thế được.
"Nửa giờ chắc là đủ."
Kỳ Thần vừa nghe xong liền ngẩng đầu lên, liền thấy người đối diện mỉm cười với mình, "Nhưng thứ tôi dùng có chút đặc biệt, anh và bạn của anh có thể tránh đi một lúc được không?"
Nghe thấy câu hỏi của người kia, Chu Nam nhận ra người thanh niên vừa nói cũng là người tộc Taling.
Nhưng không đúng, bộ dạng của thiếu niên màu vô cùng xa lạ, gần đây chỉ có một thị trấn của tộc Taling, nếu thực sự là người của tộc Taling, không thể nào hắn chưa bao giờ gặp được.
“Được.” Kỳ Thần vội vàng gật đầu ôm Chu Nam đang muốn nói rời đi.
Nhìn hai người quay lưng lại, cuối cùng Khương Khả cũng có thời gian xem xét cẩn thận vết thương của người thanh niên trên mặt đất.
Chân bị bỏng, hai cánh tay bị trầy xước, trên trán có vết bầm, mà vết thương nặng nhất lại nằm trên ngực, cơ hồ xuyên qua ngực của đối phương, mà bởi vì bản thân Trùng Tộc có độc nên vết thương không có dấu hiệu lành lại mà bắt đầu từ từ chuyển sang màu tím đậm.
Mà cũng thật tình cờ, trước khi hệ thống bất ngờ thông báo rằng có một nhóm Trùng Tộc đang tiến đến gần, lúc này Khương Khả và Trạch Duy Á đã thu dọn lều rời đi.
Trong tay Trạch Duy Á có cơ giáp, dù không xác định được phương hướng thì việc bước ra khỏi sa mạc chỉ còn là vấn đề thời gian, nhưng mới đi được nửa đường, Khương Khả đột nhiên nhận được nhiệm vụ khẩn cấp từ hệ thống, yêu cầu cậu đến cứu con trai của tộc trưởng Taling là Vu Ninh.
Giải cứu Vu Ninh, con trai duy nhất của tộc trưởng Taling, mà trước đó cậu lại nhận được nhiệm vụ giành được sự tín nhiệm của tộc trưởng Taling, hai nhiệm vụ này hiển nhiên có liên quan đến nhau, Vốn dĩ Khương Khả còn trưởng rằng không kịp, nhưng thật may, khi theo sát quỹ đạo di chuyển của nhóm Trùng Tộc, hai người liền thuận lợi tìm thấy đám người tộc Taling đang gặp nạn.
Cho nên vấn đề duy nhất là làm thế nào để cứu sống người trẻ tuổi này.
Khương Khả: "Tôi nhớ cỏ cầm máu trong vườn rau di động sắp mọc rồi."
[Đúng vậy, bởi vì sử dụng siêu dinh dưỡng hai lần, cỏ cầm máu chỉ còn một ngày sáu giờ nữa là hoàn toàn trưởng thành. 】
Một ngày sáu giờ rõ ràng là quá muộn.
Khương Khả nghĩ tới đây: "Vậy thì lại dùng siêu dinh dưỡng."
Chờ mười mấy phút vẫn không nghe thấy âm thanh gì, Chu Nam rốt cuộc chịu không nổi nữa, còn chưa kịp đứng dậy đã bị Kỳ Thần ở bên cạnh đè lại.
"Đừng đến đó."
Hai mắt Chu Nam đỏ lên: "Anh cho rằng người đó thật sự có thể chữa khỏi cho Vu Ninh sao? Cậu ấy bị thương nặng như vậy, hiện tại đã gần nửa canh giờ."
Kỳ Thần thở dài, vỗ vỗ vai hắn an ủi: "Đừng lo lắng, thân thể của Vu Ninh từ trước đến nay đều tốt, với lại có dị năng chống đỡ, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy."
Chu Nam lau nước mắt, vừa định nói, đột nhiên nghe thấy phía sau có giọng nói nhàn nhạt. Chu Nam sửng sốt, không để ý đến những gì Kỳ Thần vừa nói với hắn nữa, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Vu Ninh vốn không rõ sống chết, nay đột nhiên giãy giụa, sau đó từ từ mở mắt ra.
“Vu Ninh!” Chu Nam ngạc nhiên, nước mắt không kìm được mà trào ra.
“Vết thương trí mạng đã được chữa khỏi, nhưng còn nội thương thì bây giờ không chữa được, chỉ có thể đề hồi phục từ từ thôi.” Khương Khả nói.
Kỳ Thần gật đầu, tiến lên kiểm tra tình trạng của Vu Ninh, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Nước da hồng hào, nhịp tim ổn định, trên người không có dấu vết thương tích, nếu không phải trên quần áo có vết máu, Kỳ Thần còn nghĩ vết thương nghiêm trọng lúc trước là ảo giác của anh ta.
Linh dược... Không đúng, ngay cả linh dược trong tộc cũng không có tác dụng như vậy.
Kỳ Thần không dám bất cẩn, nhanh chóng đứng dậy cảm tạ Khương Khả: "Cảm ơn, cậu ấy không sao, chúng tôi..."
Trước khi Kỳ Thần nói xong, Trạch Duy Á đã đem con Trùng tộc cuối cùng xử lý sạch sẽ, từ cơ giáp đi xuống, anh đi thẳng vào lá chắn bảo vệ.
“Gần đây chỉ còn có 1 hang ổ Trùng tộc, chắc đêm nay sẽ không quay lại nữa.” Trạch Duy Á nói.
"Vậy là tốt rồi," Khương Khả thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người nói với hai người đối diện, "Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta đổi chỗ trước đi."

Trong nửa giờ trước đó, Trạch Duy Á đã quét sạch hơn 300 con Trùng Tộc cấp thấp, cho nên mùi máu vương khắp nơi.
May mắn thay, trên sa mạc có rất nhiều cát, không mất nhiều thời gian để chôn vùi những con Trùng Tộc đã chết, điều này giúp cho không khí bớt đi phần nào mùi lạ.
Trong căn lều mới dựng, Vu Ninh vừa tỉnh do mất máu quá nhiều nên lại ngủ thiếp đi.
Sau khi sắp đặt xong Vu Ninh, Khương Khả liền lấy đồ ăn đã chuẩn bị nhưng chưa kịp ăn từ trong ba lô ra, sau khi hâm nóng lại bưng ra cho mỗi người một bát.
Canh đầu sư tử hầm rất ngon, Kỳ Thần nhấp một ngụm thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm ơn Khương Khả lần nữa: "Hôm nay cảm ơn cậu, nếu không cậu ba người chúng tôi đều phải chết ở đây… Tôi có thể hỏi, cậu cũng đến từ bộ tộc Taling sao? "
Chu Nam nghe xong cũng vội vàng nhìn qua, nói thật, hắn vẫn luôn thắc mắc vấn đề này.
“Đúng vậy, nhưng trước đây tôi có đi ra ngoài du lịch, gần đây mới trở về.” Khương Khả nói.
Kỳ Thần gật đầu, tộc Taling là chủng tộc thích tự do, việc quanh năm suốt tháng đi du lịch cũng không kỳ lạ.
Như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai mắt Chu Nam sáng lên: "Đúng rồi, lúc trước các cậu đi ra ngoài du lịch, hẳn là bây giờ không có chỗ về đi, không bằng quay về tộc cùng chúng tôi, cậu vừa cứu Vu Ninh, chắc chắn tộc trưởng đại nhân sẽ cô cùng cảm tạ các cậu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.