Chung quanh toàn là sa mạc, bầu trời có màu đỏ tía như hoa oải hương, Khương Khả trừng mắt, nhìn chằm chằm thanh niên mặc quân phục phía đối diện.
Trên mặt Trạch Duy Á không có nhiều thay đổi, nhưng làm Khương Khả cảm thấy chột dạ.
Có lẽ là thấy Khương Khả im lặng quá lâu, cuối cùng Trạch Duy Á khẽ thở dài: "Tôi nhớ trên tay em có một công cụ có thể bỏ qua Internet và liên lạc với thế giới bên ngoài. Em có thể liên lạc với Hàn Nghiêu giúp tôi được không?"
“Được.” Khương Khả không dám do dự, vội vàng gật đầu.
Hải Vực Hỗn Loạn luôn cách ly với thế giới bên ngoài, đương nhiên sẽ không có mạng internet của con người, thật ra Khương Khả cũng không chắc hệ thống này có thể kết nối với thế giới bên ngoài hay không.
May mắn thay, chức năng trò chuyện của hệ thống quả thực rất mạnh mẽ, yêu cầu liên lạc nhanh chóng được gửi đến Hàn Nghiêu.
Hàn Nghiêu vừa nhận máy liền vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn thấy người bên cạnh Khương Khả là ai, hắn suýt chút nữa đã nhảy lên màn hình.
"Trời ạ, Nguyên soái, tôi vừa nghe thị vệ nói ngài đột nhiên biến mất, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện." Hàn Nghiêu vừa may vừa sợ, "Vậy bây giờ ngài đang ở đâu? Có cần tôi kêu người đến đón ngài không?."
"Không cần," Trạch Duy Á nói, nhìn lên màu sắc của bầu trời, "Nếu đoán không sai, hiện tại chúng tôi đang ở một nơi nào đó trong Hải Vực Hỗn Loạn."
Hải Vực Hỗn Loạn.
Hàn Nghiêu hít một hơi, Hải Vực Hỗn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-tiep-hang-ngay-cua-manh-sung-de-quoc/1140937/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.