Mặc dù không bắn trúng mục tiêu, nhưng trên thực tế phát súng vẫn được bắn ra với mục đích làm bị thương linh sủng nhỏ tuổi. Bertha thậm chí còn không có cơ hội để giải thích, trực tiếp bị lính canh kéo ra ngoài biệt thự. Mẹ của Trạch Duy Á cũng rất sốc, bà không ngờ rằng buổi xem mắt mà bà sắp xếp cho con trai lại xảy ra chuyện như vậy, bà đã tự trách mình vì không biết nhìn người. Trạch Duy Á dỗ mẹ, rồi xoay người bế Khương Khả vào nhà. Vừa vào nhà, cậu cảm thấy sắc mặt của Trạch Duy Á không tốt lắm, liền vội meo meo đặt viên thuốc vừa giật được đưa vào tay đối phương. “Đây là thứ mà em liều lĩnh để lấy sao?” Trạch Duy Á liếc nhìn viên thuốc trong tay với vẻ mặt bình thản, “Em sẽ không thực sự cho rằng loại thuốc này sẽ có tác dụng với tôi đấy chứ.” Khương Khả lắc đầu. Tác dụng của thuốc khống chế tinh thần tùy người mà phát huy khác nhau. Tinh thần lực càng cao thì tác dụng càng thấp. Với trí lực cao đến thái quá của Trạch Duy Á, hẳn là trên đời này không có thuốc khống chế nào ảnh hưởng đến anh. Nhưng biết là một chuyện, lúc ấy chuyện xảy ra đột ngột, cậu lao về phía trước mà không suy nghĩ gì. ngôn tình hoàn Trạch Duy Á lắc đầu: "Lần này bỏ qua, nhớ kỹ, nếu lần sau xảy ra chuyện tương tự, em nhất định phải báo trước cho tôi biết thay vì tự mình chạy tới xử lý." Khương Khả meo meo ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn thấy con mèo trắng nhỏ gật đầu, vẻ mặt của Trạch Duy Á rốt cục dịu đi một chút, anh đưa tay sờ đầu Khương Khả. Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của đối phương, có lẽ đối phương cũng không tức giận nữa, Khương Khả mới khẽ thở dài, giẫm lên cánh tay đối phương ngẩng đầu nhìn xung quanh. Đây là phòng của Trạch Duy Á, bởi vì buổi sáng cửa bị khóa, Khương Khả chưa tìm được cơ hội đi vào, bây giờ nhìn thấy không khỏi cảm thấy mới lạ. Khác với căn phòng ở trên tinh hạm, căn phòng trước mặt tràn đầy hơi thở sinh hoạt, góc tường để một chậu cây xanh, trên tường treo rất nhiều áp phích và khung ảnh. Khung ảnh chứa những bức ảnh thời thơ ấu của Trạch Duy Á. Khương Khả nghiêng người xem từng tấm ảnh, cuối cùng dừng lại trước khung hình cao hơn mình một chút. Đó hẳn là bức ảnh chụp Trạch Duy Á khi anh còn đi học. Lúc ấy có lẽ mới mười sáu hay mười bảy tuổi. Cậu không nhìn thấy bất cứ sự lạnh lùng nào giữa lông mày và đôi mắt của anh. Trong hình anh mặc áo sơ mi trắng, đang xem một cuốn sách, mặt trời chiếu qua cửa sổ, phủ lên mặt một tầng ánh sáng vàng nhạt. Khương Khả vừa muốn lại gần, vô tình trượt chân đạp vào một công tắc ở góc bàn. Màn hình máy tính để trên bàn được bật lên, vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Nghiêu ở phía đối diện: "Ồ, bé dễ thương đang ở đâu thế, vừa lúc, bé có thể gọi Nguyên soái tới hộ anh không?" Khương Khả nghi ngờ nhìn sang, sau đó quay đầu kêu Trạch Duy Á. Trạch Duy Á để đồ trong tay xuống, đi tới ôm Khương Khả qua một bên: "Nói đi, có chuyện gì?" "Ồ, không có gì to tát," Hàn Nghiêu vội vàng thở dài. "Chỉ là lúc trước tôi có nhắc tới một chương trình ẩm thực, hiện tại chương trình đã sắp xếp xong, tôi muốn hỏi anh có thời gian đến thu hình hay không." “Ngày mai đi.” Trạch Duy Á suy nghĩ một lúc, nói. "Được," Hàn Nghiêu gật đầu, "Vậy tôi sẽ thông báo cho tổ chương trình để họ bắt đầu chuẩn bị trước." Show ẩm thực? Khương Khả đầu đầy dấu hỏi, có ý gì, ý là Trạch Duy Á sẽ tham gia một chương trình ẩm thực sao. … Mãi đến sáng hôm sau, khi Khương Khả bị ôm ra khỏi nhà, cậu mới biết được đó thực sự là một show ẩm thực trực tuyến, thậm chí tên của chương trình rất đơn giản, nó được gọi là "Phòng phát sóng mỹ thực của tinh tế" Về phần tại sao Trạch Duy Á lại tham gia loại chương trình này, Khương Khả cũng không rõ lắm, chỉ có biết được đôi chút từ Hán Nghiêu, chắc là do lúc trước video với nội dung bạo lực của Trạch Duy Á bị đưa lên mạng, khiến cho toàn Tinh Võng xôn xao. Đế quốc lo lắng dư luận phát tán quá độ, nên sau khi nhanh chóng xóa video, đã cố ý tìm một chương trình ẩm thực cho Trạch Duy Á tham gia để trông bình dân hơn, giúp anh dễ lấy lại hình tượng trước công chúng. Xét cho cùng, chỉ huy tối cao của quân đội đế quốc có thể cường đại, có thể lạnh lùng, nhưng không thể để lại ấn tượng quá đẫm máu và bạo lực. Đương nhiên, chuyện này đã xảy ra từ mấy tháng trước, cũng không liên quan gì đến Khương Khả, nhưng Hàn Nghiêu cảm thấy nếu Nguyên soái nhà mình đã nuôi linh sủng, lại còn là một con linh sủng nhỏ bé đáng yêu như vậy, thì không thể lãng phí tài nguyên, vừa lúc mang lên cùng biểu diễn để giúp đảo ngược hình ảnh quá lạnh lùng trong lòng công chúng của Trạch Duy Á. Có cơ hội ra ngoài đi dạo, chưa kể lại là loại hình mà cậu am hiểu, Khương Khả cũng không nghĩ nhiều, sau khi hiểu sơ qua về lưu trình của chương trình, cậu liền đồng ý. Vì đang ở thành phố Geer nên chỉ mất nửa giờ lái xe là đến nơi, Khương Khả đạp lên thiết bị chơi game một hồi liền tới nơi rồi. Nơi ghi hình không lớn, nhưng trong nhà được trang trí rất ấm cúng, có rất nhiều đồ dùng nhà bếp mà Khương Khả còn không nhận ra. Nhìn thấy Nguyên soái không chỉ tới một mình mà còn trực tiếp đưa một con mèo vào, nhân viên tổ chương trình không khỏi có chút sững sờ. "Nguyên soái, chờ tiết mục kết thúc sẽ có một vài linh thú được gửi đến. Đến lúc đó có xếp chung nó với những linh sủng khác không?" "Không cần," Trạch Duy Á lắc đầu, đặt Khương Khả lên bàn nấu ăn, "Không cần những linh sủng khác, chỉ cần một con là được." “Meo meo.” Khương Khả gật đầu nhanh chóng đứng thẳng ngực, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được mình sẽ làm gì, nhưng là nấu ăn là nghề của tui, không cần những thứ khác tới quấy rối. "Cái kia..." Nhân viên đột nhiên lo lắng hướng đạo diễn xin giúp đỡ. Đặc biệt muốn nói đây là tiết mục để khách mời và linh sủng cùng nấu ăn, chỉ để lại một con linh sủng là quá ít, chưa kể nó còn nhỏ như vậy, còn không lớn bằng bình sữa nhỏ trên bàn, lúc đó khán giả sẽ nhận ra sao. Trạch Duy Á không nói thêm gì nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, đạo diễn ở bên ngoài nhanh chóng ra hiệu. Chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu, tất cả các máy quay đã vào vị trí, người dẫn chương trình đã đọc xong lời dẫn. Nhưng Khương Khả không nghe thấy tiếng được mấy cái này, mọi sự chú ý của cậu đều tập trung vào màn hình duy nhất trong nhà. Một triệu, hai triệu, ba triệu, năm triệu, mười triệu, mười lăm triệu... hai mươi triệu. Mức độ nổi tiếng của chương trình khoa trương đến đáng sợ. Chưa đầy năm phút sau khi chương trình được phát sóng, hơn 20 triệu người đã tràn vào phòng phát sóng trực tiếp, cậu vội vàng kêu hệ thống. "Nhanh nhanh, có ở đó không, có thể kết nối phát sóng trực tiếp của tôi tới đây không." Hai mươi triệu người, là khái niệm gì, nếu tính theo điểm hệ thống trong quá khứ của Khương Khả, nếu có thể hoàn thành toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp với số lượng người như vậy, điểm hệ thống cuối cùng của cậu nhất định sẽ ở mức hàng chục triệu. [Xin lỗi, điểm hệ thống chỉ có thể nhận được khi ký chủ sử dụng hệ thống phát sóng trực tiếp để phát sóng trực tiếp. Nếu ký chủ sử dụng các phương pháp khác để phát sóng trực tiếp, chỉ có thể đổi được 1% yêu thích thành điểm hệ thống. 】 Một phần trăm. Đây là hơn 20 triệu người, coi như chỉ có 1% vẫn ok. Khương Khả nhanh chóng đứng dậy, lấy móng của mình đặt lên mu bàn tay của Trạch Duy Á. "Meo!" Dù là chương trình gì, chúng ta hãy bắt đầu đi, cậu không thể chờ được. … Sau khi người dẫn chương trình làm xong giới thiệu, buổi phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu, Khương Khả kiểm tra sơ qua dụng cụ nhà bếp có sẵn, trực tiếp nhảy xuống bồn rửa mặt, bắt đầu chuẩn bị rau củ cho ngày hôm nay. Tất cả rau vẫn lấy từ hệ thống của Khương Khả, bởi vì thời gian có hạn, Khương Khả chỉ chuẩn bị hai món, một là cà tím xào chua ngọt, một là gà sốt chua ngọt. Bởi vì không tiện nói chuyện khi không có máy phiên dịch, Khương Khả chỉ có thể meo meo hướng Trạch Duy Á bảo rửa sạch cà tím cùng ớt. Lần đầu tiên trong đời bị chỉ huy bởi một con mèo, Trạch Duy Á cảm thấy trải nghiệm này khá mới mẻ, cũng không phản bác lại nó, săn ống tay áo lên, bắt đầu rửa sạch rau. Bởi vì bản thân chương trình đã nổi tiếng, mà Trạch Duy Á, với tư cách là Nguyên soái trẻ tuổi nhất trong lịch sử đế quốc, có độ nổi tiếng rất cao, chỉ trong vòng mười mấy phút, số lượng người vào phòng phát sóng trực tiếp đã tăng lên không ít, qua một thời gian nữa sẽ vượt qua mốc 50 triệu. [Ahhhhhhh, Nguyên Soái thật đẹp trai, tư thế cầm đồ thật đẹp, tư thế rửa đồ cũng thật đẹp, còn có con mèo bên cạnh là do tổ tiết mục đưa sao, một con mèo trắng mềm mại đáng yêu.】 [Hahaha, vừa rồi bé dễ thương kia đang làm gì vậy, là đang hướng dẫn Nguyên soái lấy đồ sao? Tính của Nguyên soái cũng thật tốt, cư nhiên ngoan ngoãn nghe lời. 】 [Bé dễ thương bé định đoạt: By Nguyên soái đại nhân] [Nước mắt chảy dài, sự kết hợp của Nguyên soái và bé dễ thương thật đẹp,.... nhưng bé dễ thương này nhìn quen quá, cứ như đã thấy ở đâu rồi. 】 [Tôi cũng thấy quen, nhưng Nguyên Soái thật sự rất đẹp trai và ôn nhu, nhất là khi cúi đầu nói chuyện với bé đáng yêu, vẻ mặt ôn nhu cưng chiều kia quả thật là QAQ. 】 Tất nhiên, có fans thì cũng sẽ có antifan, ngay khi mọi người đang liếm màn hình một cách vui vẻ, một vài âm thanh không vui nhanh chóng xuất hiện trên màn hình. [Hiền lành gì, tôi thấy tất cả chỉ là giả vờ, cho vị Nguyên Soái nào đó đến tham gia chương trình để tẩy trắng đi, thực sự khuyên các vị cấp cao của đội quân viễn chinh đừng lãng phí công sức nữa, tẩy không sạch đâu, chỉ bằng video lần trước, vị Nguyên Soái nào đó cả đời này đừng mong tẩy trắng. 】 [Đúng vậy, đừng tưởng rằng nuôi một con vật nhỏ là có thể rảy trắng. Có bản lĩnh thì xóa tất cả video trên Tinh võng đi.】 [Tẩy trắng cái đầu nhà ngươi, có em gái ngươi mới cần tẩy trắng, khi giết Trùng tộc không hung tàn thì còn muốn thế nào, em, hay là đứng hát Đức mẹ đồng trinh cho chúng nghe sao? 】 [Antifan cút cút cút cút cút, đừng chắn tôi nhìn trai đẹp và bé dễ thương. 】 Trên khung comment đã nổ ra một trận chiến lớn giữa những người hâm mộ, lúc này Khương Khả đã bắt đầu xử lý các nguyên liệu mới rửa sạch. Gọt vỏ cà tím và cắt thành từng miếng nhỏ, tỏi cắt lát, tiêu xay nhỏ, sau đó phủ một lớp tinh bột khô lên bề mặt của cà tím. Bên này Khương Khả vừa chuẩn bị đồ ăn, liền cảm thấy trên cổ nặng trĩu, như có ai đó đeo lên cổ thứ gì đó. [Hahahaha, Nguyên soái đừng nghịch, đây là vòng cổ ớt cay sao, tự nhiên thấy hơi bị đáng yêu. 】 [Thật kỳ lạ, nhưng tôi thích nó. 】 Nhìn Trạch Duy Á đang đứng đối diện với vẻ mặt không hề áy náy. Khương Khả: "..." Nguyên soái, ngươi như này là sẽ bị mèo cào đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]