Chương trước
Chương sau
Không thể không nói, dụng cụ dẫn dụ côn trùng phải dùng 500 điểm tích phân mới đổi được này dùng rất tốt, khi ba người kia rời đi, áp lực lên lá chắn bảo vệ lập tức giảm hơn một nửa.
Khương Khả căng thẳng cả ngày, cho đến buổi tối Trùng Tộc bỏ đi thì mới tự thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì hang động ẩn thân không lớn, muốn thu biệt thự mèo cũng phiền phức, Khương Khả dứt khoát lấy ra thảm và túi giữ ấm cho mèo, sau đó làm một cái hàng rào ở xung quanh, để tận lực ngăn chắn mấy đứa mèo em đi ra khỏi cửa hang.
Vốn dĩ muốn mở chương trình phát sóng trực tiếp để kiếm chút điểm, nhưng đáng tiếc ăn cơm tối rồi đưa những em mèo đi ngủ xong Khương Khả có chút chống đỡ không nổi, chui vào túi ngủ liền ngủ mất.
Nửa đêm.
Đột nhiên có tiếng động yếu ớt từ ngoài sơn động cách đó không xa truyền đến, Khương Khả không dậy nổi nên không biết có một đứa em đã mở mắt ra, cẩn thận chui ra khỏi túi ngủ, bò theo hướng phát ra âm thanh.
Bên ngoài hang là một người bị thương nặng, mặc quần áo sẫm màu với vết sẹo rõ ràng trên khóe mắt phải.
Nhị Hắc nghiêng đầu.
Nó không thể nhận diện rõ khuôn mặt của nhân loại nhưng nó nhớ được vết sẹo.
Người này vào buổi sáng có xuất hiện bên ngoài cửa động, tuy nó không thích con người, nhưng không biết vì sao, con người trước mặt lại luôn mang đến cho nó một cảm giác vô cùng thân thiết.
"Này, chắc mày có thể hiểu tau đang nói gì đúng không," hắn thấy một con mèo con màu đen trong lá chắn bảo vệ đang tiến về phía hắn, Gerrard cử động ngón tay một cách khó khăn. "Mày có gì để ăn không? Có thể mang cho tau một ít không? "
Cái gì đó để ăn?
Nhị Hắc quay đầu lại, do dự một chút, nhẹ nhàng lôi ra nửa túi thức ăn cho mèo đang ăn dở, cẩn thận đẩy ra bên ngoài lá chắn bảo vệ.
Để có thể dễ dàng ném chất dẫn dụ côn trùng ra bên ngoài, Khương Khả đã thiết lập lại các quy tắc ra vào của lá chắn bảo vệ, ví dụ như những sinh vật sống trong lá chắn bảo vệ không thể tự do ra vào và ngược lại, những vật không có dấu hiệu của sự sống sẽ có thể dễ dàng đem ra ngoài theo ý muốn.
Nhìn thấy nửa túi thức ăn cho mèo bị mèo con đẩy ra bên ngoài, Gerrard im lặng.
Gerrard:... Quên đi, chỉ là thức ăn cho mèo thôi.
Cất đồ ăn cho tối nay đi, Gerrard chống thân mình, mỉm cười gõ tấm bảo vệ trong suốt trước mặt: "Tiểu tử, ngươi tên là gì, hay là đi theo tau đi, vừa lúc tau còn chưa lập khế ước linh sủng, tau hứa sẽ không đối xử tệ với mày. "
Bởi vì có truyền thừa ký ức, Nhị Hắc biết khế ước linh sủng là gì.
Chỉ là.
Nhị Hắc do dự tiến về phía trước vài bước, chưa kịp đến gần mép lá chắn bảo vệ thì chợt nghe thấy một tiếng kêu quen thuộc từ đằng sau.
Khương Khả chạy nhanh tới, nhìn về phía bên ngoài hang động không thấy có gì, mới nghi ngờ mắng em mèo của mình.
Hồi nãy khi mà cậu đang ngủ thiếp đi rõ ràng nghe thấy bên ngoài có tiếng người.
"Meo meo?" Nhị Hắc nghiêng đầu, như đang hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra.
Không tìm được chứng cứ, Khương Khả nửa tin nửa ngờ liếc nhìn kiểm tra lá chắn bảo vệ, sau khi xác định không có gì bất thường, chỉ có thể đè nén nghi ngờ trong lòng.
...
Vì ngủ không yên giấc, Khương Khả gặp ác mộng kỳ lạ.
Buổi sáng hôm sau, sau khi đã cho mèo em ăn xong, xác nhận không có dấu vết của Trùng tộc, khủng hoảng tạm thời được giải quyết, trước tiên Khương Khả mở trang trò chuyện với Nguyên soái, sẵn sàng để tạo ấn tượng tốt với đối phương.
Bên kia chắc bận việc khác hồi lâu sau mới gửi thư trả lời.
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Đã tỉnh, bên này đã gần trưa rồi, nhưng vì trước đó có chuyện nên chưa kịp ăn sáng. 】
"Vậy anh chưa cần ăn vội, tôi chuẩn bị phát sóng trực tiếp nấu xong gửi cho anh luôn, " Khương Khả nhanh chóng đáp: "Đúng rồi, anh có đặc biệt muốn ăn gì không?"
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Không có cái gì đặc biệt muốn ăn cả, nhưng tôi nhớ khi cậu làm gà cắt hạt lựu với ớt, cậu đã sử dụng thứ gọi là dầu đậu phộng, hẳn cũng có thể dùng nó cho các món ăn khác đúng không. 】
Dầu đại phộng?
Khương Khả sững sờ một lúc mới nhớ ra, đậu phộng trên thế giới này mùi vị rất kỳ lạ, người bình thường sẽ không nghĩ ép đậu phộng lấy dầu, cũng không dùng dầu phộng trong nấu ăn hàng ngày.
Đương nhiên, thế giới này cũng có thứ để xào rau củ, nhưng nó lại tương tự như bơ, không thích hợp để chiên nướng, vì vậy hầu như không có đồ ăn vặt và đồ chiên nào trên thị trường.
Món chiên rất dễ làm, chỉ cần làm chủ được nhiệt độ và dầu là có thể chế biến ra nhiều món rất ngon mà không tốn nhiều công sức.
"Được rồi," Khương Khả trực tiếp trả lời, "Vậy hôm nay làm bánh croquettes."
Bánh croquette có rất nhiều loại như gà viên chiên, cá viên chiên, củ sen chiên, khoai tây chiên... Tuy nhiên, cân nhắc sở thích hàng ngày của đối phương, cuối cùng Khương Khả vẫn quyết định dùng món mà mình thường làm nhất.
Bởi vì đã tích lũy được rất nhiều fans hâm mộ nên ngay khi Khương Khả mở phòng phát sóng trực tiếp, hơn một nghìn khán giả đã đổ về. Trước tiên mọi người chào hỏi như một thói quen, lúc sau mới có fans chú ý tới chữ trên bàng thông báo.
[Thịt viên chiên rau mùi? Uh, uh, thịt viên thì biết rồi, nhưng rau mùi này... à được rồi, rau mùi của streamer hẳn là khác với rau mùi bên ngoài. 】
[Khẳng định là không giống. Rau mùi thường được dùng để làm hương liệu và nước hoa. Nó làm sao mà ăn được... À, không đúng, rau mùi của streamer hẳn là có thể ăn được. Dọn một băng ghế nhỏ và đợi streamer nấu. 】
[Ngửi mùi nước hoa mà mình vừa xịt lúc sáng... không sao, streamer mạnh dạn làm đi, trông thấy bé dễ thương, dù bé có làm gì đi nữa thì tôi cũng sẽ luôn ủng hộ. 】
Nhìn những dòng tin nhắn an ủi khác nhau, Khương Khả im lặng một lúc lâu, rồi giả vờ như không nhìn thấy gì, cũng không hề suy nghĩ đến vấn đề bao giờ thì Trùng tộc quay lại. Cậu bắt chuyên tâm xử lý nguyên liệu.
Thịt lợn băm nhỏ, rau mùi cắt nhỏ, hành khô băm nhỏ, cắt thêm một ít hành lá và gừng. Cho tất cả nguyên liệu vào tô, đánh tan với trứng, sau đó cho tinh bột, muối, đường, rượu nấu ăn, xì dầu và hạt tiêu vào, đánh theo một chiều cho đến khi thành bông.
Mặc dù chưa chiên nhưng khi đảo nhân thịt, mùi thơm thoang thoảng đã bắt đầu bốc lên.
Lúc chuẩn bị cho vào chảo rán, Khương Khả mới nhận ra mình gặp phải một vấn đề nhỏ.
Cũng là một chuyện vô cùng bất đắc dĩ, bộ dạng hiện tại của Khương Khả chỉ là một con mèo con không lớn hơn lòng bàn tay, sở dĩ trước đây có thể nấu nướng hoàn toàn phụ thuộc vào dị năng của bản thân.
Đáng tiếc hiện tại khi thao túng dị năng còn chưa đủ chính xác, không cẩn thận liền sẽ quá nhẹ hoặc quá nặng, thái rau nấu cơm còn được, nhưng để cậu dùng dị năng thao túng thìa để vo viên thì hơi khó khăn.
Sau mấy lần thất bại liên tiếp, ngay cả fan trong phòng phát sóng trực tiếp cũng thấy có vấn đề, là fans chân chính còn chưa nói gì, nhưng một ít hắc fan đã nhảy ra trước.
[Sao vậy, còn làm được tiếp hay không vậy? Tôi thấy vẫn nêu kêu chủ nhân của nó ra đi. 】
[Đúng vậy, kêu chủ nhân ra mặt đi, đừng cả ngày chỉ biết trốn ở đằng sau. 】
[Hahaha, chủ nhân của nó nhất định đặc biệt xấu xí, nếu không thì làm sao cho tới bây giờ cũng không dám ra ngoài xem người. 】
Càng ngày càng có nhiều nhận xét kì lạ, những fans khác tỏ ra tức giận, nhưng không biết phải phản bác lại như thế nào.
Khương Khả meo meo trước máy quay, dứt khoát đem muỗng để dang một bên, điều khiển nhân thịt bay lên không trung rồi viên lại thành những quả bóng, rồi lần lượt chi vào chảo.
Ngay khi viên thịt rơi vào chảo dầu, mùi thơm của thịt và mùi thơm của rau mùi, ngay lập tức tràn ngập khắp phòng phát sóng trực tiếp.
Những viên thịt màu vàng óng kèm theo một chút xanh từ rau mùi điểm xuyến vào, đợi chiên lại lần thứ hai, những hắc fans kêu gào đòi kêu chủ nhân ra nhanh chóng biến mất.
[Mùi thơm quá, đây có phải là mùi của rau mùi không? Tôi muốn mua một gói rau mùi. 】
[Từ bỏ đi, tôi chắc chắn rau mùi bán bên ngoài không phải mùi vị này, tốt hơn hết chỉ nên ngửi từ trong phòng phát sóng trực tiếp để cho đã nghiền thôi. Hít nhiều thêm chút liền có cảm giác trưa nay ăn thêm được một bát cơm nữa. 】
[Thực sự là quá thơm, nhưng mà mọi người có để ý tới dị năng của bé dễ thương rất mạnh không, trước nay tôi chưa gặp được linh sủng nào làm được như thế... Biết nấu ăn, lại có dị năng mạnh mẽ, lớn lên lại đáng yêu, thật ghen tị với chủ nhân của bé dễ thương mà. 】
[Ghen tị với chủ nhân mỗi ngày +1]
[Ghen tị với chủ nhân mỗi ngày +2]
[Bé dễ thương còn thiếu chủ nhân không? Là loại từng học đại học, biết dùng cơ giáp? 】
Khương Khả:... Đừng, cậu không muốn tìm chủ nhân cho mình, cám ơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.