Bởi vì Văn Thanh một lòng muốn hỗ trợ, nhưng lại là càng giúp càng rối, Liên Sinh suy nghĩ nửa ngày rồi dứt khoát để Tiểu Tam mang y theo ra ngoài tản bộ. Tiểu Tam không muốn nhận lấy việc này, đêm qua hắn đã lĩnh giáo công phu mồm mép của người này rồi, cảm xúc tràn đầy! Còn cùng y đơn độc một chỗ, không biết bản thân sẽ bị tàn phá thành bộ dáng gì a!
Nói là muốn để Tiểu Tam tản bộ, nếu không trồng rau, thì là đi tràng gà. Bất quá, sau khi thấy lực phá hoại của Văn Thanh, hai nơi này hắn kiên quyết không tính dẫn y đi. Vì vậy liền muốn dẫn y đến ngọn núi trong rừng trúc vừa đi dạo vừa ngắm phong cảnh, nơi đó phong cảnh tú mỹ, hẳn là nơi tham quan du ngoạn rất tốt.
“Thực sự rất ngọt a! Cứ như ăn đường vậy!”
Lúc ra tời đường, Tiểu Tam đào mấy cái thảo căn (rễ của 1 loại cây, có thể ăn sống, vị ngọt) nho nhỏ màu vàng. Đã cuối thu, những thảo căn có thể thấy được ở khắp nơi này trở thành quà vặt ngon miệng rất có ý tứ, tiểu hài tử khi chơi đùa ở hai bên bờ ruộng, thường thường kéo lên ăn, hiện tại loại này vào cuối tiết thu chính là thứ khiến tiểu bằng hữu yêu thích nhất. Tiểu Tam đặc biệt kéo lên những củ chắc mập, dự định dùng để dỗ Tiểu Tứ. Văn Thanh nghe nói loại thảo căn này có thể ăn, đương nhiên cảm thấy rất hứng thú đoạt lấy một cái nhét vào miệng, gặm đến thập phần vui vẻ.
Văn Thanh gặm thảo căn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ngoai-dao-hoa-khai/584071/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.