Chương trước
Chương sau
Về việc uống sữa dê là bởi vì Tiểu Tam bị đám tiểu tử trong thôn giễu cợt. Hắn cảm thấy bản thân chiều cao có chút không như ý người khác, ít nhất là không như ý của chính hắn!
Nhìn người trong nhà, Hạ Tứ Lang vóc người tuy rằng tráng kiện nhưng cũng không tính là cao, mà Liên Sinh cũng được tính là thấp hơn so với nhóm đại thúc trong thôn. Căn cứ di truyền học mà nói, Tiểu Tam muốn có bộ dáng đặc biệt cao là có chút trắc trở!
Vì thế, đợi trong nhà có dư chút tiền, hắn liền nài nỉ Liên Sinh mua cho hắn mua một con dê có mang con nhỏ, cũng hứa hẹn sau này nhất định sẽ mỗi ngày hảo hảo chăn dê. Sữa bò tìm không được, chỉ có thể tìm cách khác, dùng sữa dê bổ sung canxi để phát triển chiều cao! Sữa dê có mùi rất nồng, Hổ Tử từng bồi hắn uống qua một lần, nhưng từ đó trở đi cũng không chạm qua nữa! Còn Thạch Đầu thì nghe nói uống sữa dê có thể tăng trưởng khí lực liền vẫn luôn cùng Tiểu Tam nhi uống!
Khiến Tiểu Tam buồn bực chính là, đến năm hắn tám tuổi, Thạch Đầu cùng hắn uống sữa dê bộ dáng đã cao sắp bằng Hạ Tứ Lang, Tiểu Tam đáng thương lại chỉ càng khiến cho nước da trắng nộn thêm…
Vì vậy, tại năm Nam Khánh thứ chín mươi tám, Tiểu Tam vẫn mãi rối răm không biết có nên tiếp tục uống sữa dê hay không, thứ đó khó uống còn chưa nói, lại không có hiệu quả tăng trưởng chiều cao rõ rệt đối với cơ thể hắn. Chẳng lẽ còn phải để hắn ‘phát minh’ ra bóng rổ phối hợp với rèn luyện sao?!
Thấy Thạch Đầu đang cuồng chạy, Tiểu Tam lại luyến tiếc cứ như thế mà buông tay. Nghĩ có thể bây giờ còn chưa phải thời điểm tăng trưởng, liền cắn răng tính toán tiếp tục kiên trì a kiên trì, nói không chừng tiếp đó sẽ đến thời kỳ phát triển chiều cao a! Vấn đề làn da quá trắng có thể hảo xử lý, sau này mỗi ngày đều ở bên ngoài phơi nắng! Màu da tiểu mạch bóng loáng cũng phi thường không tồi!
Hai năm qua, Tiểu Tam không có điên cuồng quậy phá như hồi trước khi sáu tuổi, bình thường đều là ở nhà giúp đỡ Liên Sinh làm việc nhà. Vừa tám tuổi liền chủ động cho gà ăn, chăn dê, dọn dẹp nhà cửa, những hành động nhu thuận này đã được trên dưới nhóm thúc thúc trong thôn Đại Nguyên khẳng định, trở thành mẩu mực để đám tiểu ca cùng tuổi học tập! Khi nhóm đại thúc dạy dỗ tiểu ca nhà mình, thường thường sẽ đem Tiểu Tam Hạ gia làm điển hình để so sánh! Nói Hạ Tam Nhi nhà người ta có thể thế nào thế nào thế nào thế nào…
Mấy điều này Tiểu Tam không rõ lắm, hắn còn mừng rỡ gần đây không có tiểu thí hài nào tìm hắn đi chơi a!
Liên Sinh thì có nghe qua người khác khen hài tử nhà mình, mỗi lần nghe được, gương mặt liền tỏa ra nụ cười như hoa nở, ý vị mà nói đâu có đâu có đâu có…
Hạ gia nhị nhi tử chính là Hổ Tử rất không đồng ý với những lời khen ngợi này. Tiểu Tam nhà mình đừng xem nhỏ bé mảnh khảnh mà nhầm, kỳ thực rất ranh ma tinh quái! Tỉnh thoảng chọc tới hắn, hắn còn có thể đem hai người ca ca đùa giỡn đến xoay vòng vòng! Tỷ như, Nó ra vẻ nghiêm trọng bảo ai đó tìm ngươi, có vẻ gấp lắm, ngươi phải đến đâu đó gặp người ta. Kết quả, ngươi đi hai khắc về hai khắc mà hóa ra chẳng thằng ma nào tìm cả… lại tỷ như, chọc nó sinh khí, nó sẽ vào nửa đêm lấy cớ đi tiểu đêm mà tới tới lui lui tại trên người ngươi a… Sao có thể so sánh với nhu thuận ngoan ngoãn a?! Hơn nữa, không ra ngoài quậy phá cũng chỉ bất quá là không ở trong thôn quậy mà thôi. Thời điểm hắn muốn quậy đều là ở phía sau núi chạy loạn thỏa thuê ni! Đương nhiên, những lời này Hổ Tử cũng không nói ra, nghe được lời hay về đệ đệ nhà mình, hắn cũng thấy thật cao hứng. Không có ở trước mặt người ngoài vạch trần chuyện xấu của người nhà mình a!
Kỳ thực, bởi vì sống nhàn nhã quá lâu, Tiểu Tam so với đời trước có chút lười biếng hơn! Chí ít hắn hiện tại không sao kiên trì sáng sớm tập luyện được. Hắn nhất không cần đi làm, nhị không cần đến trường, thuần túy ở nhà giúp Liên Sinh làm việc nhà giết thời gian! Chăn dê cũng chẳng qua là đuổi dê chạy tới phía sau căn ốc ở trên núi, sau đó hắn một mình nơi nơi đi dạo! Nói là chăn dê còn không bằng nói là hóng gió!
Đương nhiên, hắn thỉnh thoảng vẫn cùng lũ nhỏ trong thôn ở cùng một chỗ tố tố du hí thuyết thuyết thoại (kể chuyện chơi trò chơi). Con người là phải sống trong xã hội quần thể, gặp gỡ giao du với mọi người là một loại hành vi rất trọng yếu trong đời sống. Hắn không dự định tách ly khỏi đoàn thể làm một người cô độc, chẳng qua đám nhóc kia có chút hành động thật là khiến hắn hắc tuyến, cho dù dốc sức củng cố tâm lý, vẫn là dậy không nổi quá nhiều hứng thú! Cùng đám nhóc kia tìm bắt hồ điệp còn không bằng tự mình hắn ở trong rừng trúc ngoạn ni!
Rừng trúc trên sườn núi phía tây liên tục kéo dài đến chân núi, cũng kéo tới cách sau ốc nhà Tiểu Tam không xa. Lúc chăn dê, Tiểu Tam tại nơi giáp ranh với rừng trúc phát hiện một ‘căn cứ bí mật’. Bởi vì chỗ đó cách trang tử Thái gia có chút xa, cho nên, hắn xem nơi đó như là thuộc về mình.
Đó là khối đất trống giỏ không thổi tới nằm trong rừng trúc, diện tích ước chừng hơn mười mét vuông, trên bãi đất trống có rất nhiều những hòn đá to to nhỏ nhỏ, cây trúc bốn phía duỗi người đến tận trời, tiếp đó ở phần đỉnh lại có hơi uốn cong, che phủ bầu trời chỉ còn chừa một mảnh màu lam không lớn không nhỏ hệt như miệng giếng. Bốn phía trúc xanh bao quanh, có một loại cảm giác bị thứ màu xanh lục nồng đậm này vây bọc. Khi đứng tại mảng đất trống này, Tiểu Tam sẽ có loại cảm giác an toàn mạc danh kỳ diệu, cho nên khi hắn bởi vì có chút nguyên nhân mà lòng đầy tâm sự, hắn sẽ một mình đến nơi đây an tĩnh ngồi một hồi.
Mà vào hạ, mang theo tâm tình nhàn hạ rảo bước chầm chậm dưới rừng trúc xanh biếc, vô hạn thư thích cùng thoải mái càng khiến cho tâm tình thản nhiên. Tiểu Tam thích cái cảm giác tâm hồn trong sạch này, cho nên, những khi nhàn rỗi, đa phần đều là chạy đến rừng trúc chơi đùa.
Ngày đó, Tiểu Tam mang theo bảng chữ viết của Hổ Tử chạy đến rừng trúc. Trên mảng đất trống có tảng đá lớn bằng phẳng, hắn lại kiếm một vài mảnh đá trơn nhẵn màu trắng có thể dùng làm phấn viết ở trên đó, luyện tự này nọ cũng rất dễ dàng như thế mà giải quyết! Ở đây tiền mua sách vở rất mắc, sách giáo khóa của Hổ Tử có phân nửa là tự mình sao chép lại ni! Giấy bút này kia, ít mua một tờ là có thể khiến cho trong nhà tiết kiệm không ít tiền a! Tiểu Tam cũng không nghĩ tới muốn học quá tỉ mỉ, chỉ cần nhận biết được mặt chữ là được, đợi sau này có tiền thì có thể tìm vài quyển sách đến xem.
Tựa người trên tảng đá khô ráo, bình thản nghe gió thổi đưa nhành trúc. Rõ ràng là mùa hạ, nhưng lại cảm thụ không ra nửa điểm hanh khô.
Tiểu Tam dùng phiến đá màu trắng tại trên tảng đá bằng phẳng vẽ lung tung, kỳ thực chủ yếu là đang ngẫn người, đến nơi này bất giác đã gần hai năm, sinh hoạt nông gia ở đây ấm áp lại hài hòa, Tiểu Tam tự nhiên cảm thấy được ấm cúng mà người nhà mang đến, tuy rằng bình thường hắn ở nhà cũng là phải đông vội tây vàng, nhưng so với cường độ công tác đời trước, hắn hiện tại đã được xem như là vô cùng nhàn nhã. Đời sống như vậy, hắn cũng không muốn xoi mói điều gì, hắn vốn là người rất dễ thỏa mãn, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới một cái thế giới khác, nhớ tới thân phận tiểu ca nhi ở đây, trong lòng liền có loại cảm giác rầu rĩ! Trong lúc nhất thời mạch suy nghĩ tràn đi khắp nơi, ánh mắt đi qua những phiến lá trúc nhìn về phía chân trời tinh thuần một màu lam…
“Sai rồi! Đồ ngốc!”
Khoản khắc an tĩnh bị một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cắt đứt, Tiểu Tam vừa quay đầu liền nhìn thấy một thân ảnh hắc sắc phiếm ánh quang đứng ở phía sau mình. Là cái tên vừa đụng liền khiến hắn gặp xui xẻo – tiểu thiếu gia nhà họ Thái! Hơn nửa năm không gặp, thoạt nhìn cao hơn không ít, bất quá, trời nóng bức thế này còn mặc một thân đen thui, cũng không sợ bị ủ chín a…
“Ngươi mới là đồ ngốc! Cả nhà ngươi đều là đồ ngốc!”
Tiểu Tam tuy rằng cùng thằng nhóc này tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng chỉ có vài lần tiếp xúc lại chưa từng phát sinh chuyện tốt gì, thêm nữa thằng nhóc này một thân cao ráo khiến hắn có chút kích động, vì vậy mà tự nhiên liền nóng giận!
Hơn nữa, khó có được bầu không khí tốt đẹp thế này, văn nghệ thế này, nó sao lại có thể tự tiện nhảy ra như thế phá hư hết ni?!
Còn nói hắn ngốc, thực sự là không coi ai ra gì mà!
Đối với viết chữ, Tiểu Tam xác thực thấy được có chút trắc trở. Tuy rằng đều là chữ Hán, nhưng chữ Hán ở đây cùng chữ giản thể mà đời trước học qua thế nhưng kém xa vạn dặm a! Nét bút nhiều chưa nói, lại còn ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo, mức độ khó dễ có thể so với thư pháp Đại Triệt của thời đại Tần Triều! Loại chữ này hẳn là nên bỏ vào viện bảo tàng để người ta tham quan, mà không phải để một đứa bé tám tuổi dùng để học!
“Không cần ngươi quan tâm!”
Trước đó sau khi nói hết câu, Tiểu Tam lại cảm thấy mình quá phận! Ta lớn như vậy rồi, cùng một tên tiểu tử như nó tức giận cái gì a?! Liền nghiên đầu sang chỗ khác tiếp tục viết chữ!
Chữ viết của Hổ Tử đích thực không được tốt lắm, có vài chữ thậm chí bị viết thành một đống mực! Ở nhà khi đụng tới loại tình huống này, hắn đều là bảo Hổ Tử dùng cành cây ở trên mặt đất một lần nữa viết thật to vào, hắn lại biết được chữ đó! Hổ Tử không ở bên cạnh làm hắn phải tự suy đoán! Ai bảo thế giới này không có tự điển tra từ mới ni!! Kỳ thực một năm qua hắn cũng nhận biết không ít chữ, tự nhận là dựa vào suy đoán cũng có thể đoán ra được năm sáu phần, tất nhiên thôi tại kiếp trước học hành mười mấy năm, ở phương diện đọc sách biết chữ vẫn là nắm được ưu thế nhất định!
“Này! Lại sai rồi! Tại sao lại có người ngốc thành cái dạng này a?!”
Lời này nói ra… Tiểu Tam triệt để nổi giận…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.