Chương trước
Chương sau
Thuần Vu Triệt đi sang chỗ Diêu Tử Đồng, cô liền ôm chầm lấy cánh tay của anh, lắc lư, "Không phải anh hai nói ba ngày nữa mới về đây sao?" Tối qua cô còn gọi video cho anh hai, nhưng anh hai vờ như bình thường không cho cô biết sẽ sang đây. Anh hai thật là xấu!

"Đó là ai vậy? Đẹp trai quá trời!" Sarah kéo kéo cánh tay của Kati, hai mắt sáng rực hẳn lên.

"Anh trai của Ali, Erebus." Kati cười mỉm đáp, cô và Fon chỉ có dịp gặp anh trai của Ali một lần. Còn Sarah thì hoàn toàn không thấy được do hàng năm Sarah chỉ sang Pháp hai lần vào mùa đông và xuân.

"Đúng là cực phẩm." Sarah liếm liếm môi, ở đây không khác gì thiên đường của nhân gian, trai đẹp khắp nơi khiến người ta khó kiềm lòng nỗi.

Din, Lom, Fai và Prin chợt nhíu mi. Không khí vừa trong lành mát mẻ được vài ngày thì có người mang khí lạnh phá tan rồi. Nhưng như vậy càng khiến ý chí bọn họ vững vàng hơn, tình yêu không có thử thách thì người ta sẽ không biết trân trọng. Dù là tế thủy trường lưu hay sóng gió trùng trùng cũng phải khắc cốt ghi tâm.

Tịch Thiên Vũ nhẹ híp mắt hoa đào, không ngờ Thuần Vu Triệt lại về sớm như thế. Nếu để Viêm Diệc Luân gặp Thuần Vu Triệt thì đã hết vui rồi. Chỉ có điều anh vẫn chưa nói cho Diệp Lăng biết nên chuyện hay chờ ở phía sau, người muốn gặp cuối cùng cũng sẽ gặp lại.

Thuần Vu Triệt dịu dàng xoa đầu Diêu Tử Đồng, "Anh giải quyết xong công việc rồi." Thật ra anh nghe vệ sĩ đi theo Ali báo lại ở đây xảy ra "lục long tranh bá" nên mới nhanh chóng xử lý cho xong việc, tức tốc sang đây.

Ali của anh bị ong bướm vờn quanh, nếu anh không trở lại xua ong đuổi bướm thì có thể không còn chỗ cho anh chen vào.

Đưa mắt nhìn xuống sợi dây buộc chân Diêu Tử Đồng và Fon, hai mắt Thuần Vu Triệt tối đen nhưng khi nhìn lên đã trở như thường, anh bình ổn lại cảm xúc ngăn không cho mình bứt đứt sợi dây chướng mắt kia.

"Em mau tham gia với mọi người đi. Anh nhìn em." Không thể làm Ali mất vui, anh nên để cô tự do bay nhảy nhưng phải dưới sự quan sát của anh.

Fon có chút không được tự nhiên vì khí tràng của Thuần Vu Triệt quá lớn, còn một phần là do anh lo lắng anh ta ngăn cản anh thân cận Ali. Nhưng mà không ngờ câu sau của Thuần Vu Triệt làm anh giật mình ngạc nhiên.

Diêu Tử Đồng gật đầu lia lịa, hí hửng đi từng bước về chỗ cũ, dường như có Thuần Vu Triệt ở đây cô càng tự tại hơn. Vui cũng có thể vui hết mình.

Diêu Tử Đồng vừa đi, sắc mặt của Thuần Vu Triệt liền lạnh băng như thường. Anh đi vào lều chính, gật đầu chào ông bà Adisuan đang ngồi ở sofa giữa, còn mình thật tự nhiên ngồi tại sofa bên tay phải, hướng này có thể nhìn rõ người anh muốn xem.

Ông bà Adisuan hiểu ý nhìn nhau, lang vương vừa đi miếng mồi ngon bị dòm ngó. Nay sói trở về những con thú khác lại phải cùng nhau rình rập, chờ đợi thời cơ.

Tịch Vạn Đào vừa thấy Thuần Vu Triệt thì sắc mặt khẽ biến, Erebus cũng đến? Gia tộc Adisuan gặp may hay vận xui đây?

Bên kia, khi các đội đều đứng vào chỗ, Panu mới cao giọng hô, "Chuẩn bị sẵn sàng chưa? 1, 2...3!"

"Huýt" Một tiếng còi vang lên, tất cả các đội đều cúi người cầm khay gỗ dưới chân, tiếp theo nhanh chóng đi về phía mảnh nho trước mặt.

"Nhanh lên đi cô Ali! Cậu Fon!"

"Cậu Fai cố lên!"

"Cậu Lom cố lên!"

"Cậu Din mau lên!"

Trong các lều dành cho khách, mọi người đều hò hét. Nakree, Jantoo và Bopa nhảy cẩng lên vì bấn loạn, các cậu chủ hội tụ còn không nói lại có thêm ba trai đẹp tham dự thật sự khiến người ta muốn điên cuồng.

Ông bà Adisuan vỗ tay liên hồi, tuy rằng không lên tiếng cổ vũ nhưng mà bà Adisuan rất hy vọng Ali và Fon sẽ thắng cuộc. Bà tạo cơ hội cho từng con trai, chỉ cần họ biết nắm bắt thì không sợ có người không ôm được vợ về.

"Ali cẩn thận đó." Fon thấy Diêu Tử Đồng cầm kéo cắt chùm nho nhưng do cô không biết cách nên khiến quả nho rời rạc và rơi xuống đất, Fon sợ cô không cẩn thận cắt trúng tay nên đứng ngoài nôn nóng thấp thỏm.

Diêu Tử Đồng lau mồ hôi trên trán, nhăn nhẹ mày nhìn Fon, "Khó thật." Nếu cứ thế mà cắt thì dễ biết mấy, cái này còn phải nguyên vẹn cả chùm.

Fon nhìn xuống khay gỗ trên tay, nếu để Ali cầm thì nặng lắm. Anh đưa mắt nhìn các đội khác đang háo hức tiến lên, nhưng nếu cứ như vậy thì sẽ không thắng được.

Fon để khay gỗ xuống đất, lại gần Diêu Tử Đồng, dưới ánh mắt khó hiểu của cô, anh ôm cô từ phía sau, hai tay cầm lấy tay cô, dạy cô cách làm, "Phải nhẹ tay như vậy nhưng cũng phải nhanh."

Diêu Tử Đồng chăm chú nhìn, hóa ra phải cắt sát cùi nho. Chợt ngửi được mùi hoa mai nhẹ nhàng bay vào mũi, tai cô bắt đầu nóng ran vì hơi thở của ai kia phất vào bên tai.

Trước đây cũng hay như vậy nên lúc nào cô cũng phải kiềm chế không để mình rung động, ở gần Fon như ở gần nam châm, phải khó khăn lắm mới không bị anh hút chặt.

"Tôi biết rồi." Diêu Tử Đồng khẽ đáp, cúi đầu nhìn thấy cô có phản ứng khác lạ, nhất là tai và cổ ửng đỏ, hai mắt Fon chợt lóe sáng, khóe môi nhiễm ý cười. Anh lui ra lại cầm khay gỗ lên, chờ xem cô cắt nho.

"Tôi làm được rồi!" Diêu Tử Đồng chuyên chú một hồi cuối cùng cũng cắt được chùm nho trọn vẹn, cô vui mừng reo lên hớn hở nhìn sang Fon.

Fon cười dịu dàng vô cùng, "Ali là giỏi nhất."

"Cười ngọt như vậy, thật đáng ghét!" Bên mảnh nho kế bên có tiếng nói mang theo giấm chua nồng nặc vang lên, người đó còn tức tối bóp nát vài trái nho, sắc mặt đen thui mím môi mím răng.

"Fon có khi nào nhỏ nhẹ thân mật với ai như vậy đâu." Đứng bên tay trái, Lom có chút không vui khi Prin ngược đãi mấy trái nho trong vườn anh nhưng hiện tại cần phải lo chuyện lớn hơn không thể vì việc nhỏ mà ầm ĩ. Anh híp mắt nhìn Fon và Diêu Tử Đồng, càng nhìn càng khiến người ta gai mắt nhói lòng.

Tịch Thiên Vũ cầm cây kéo trên tay, không ngừng cắt từng chùm nho xuống rồi bỏ vào khay gỗ Lom đang cầm. Tuy là lần đầu nhưng anh làm vô cùng nhuần nhuyễn, quả nhiên là bác sĩ dù là việc ra sao chỉ tay có dao có kéo trong tay thì anh làm gì cũng được.

Tịch Thiên Vũ nghe lọt tai hết lời của Lom và Prin, thỉnh thoảng liếc nhìn hai người bên kia. Nơi nào cũng có nắng rọi nhưng phía đó đặc biệt chói chang, còn rất ấm áp hèn chi bên này ghen tuông tràn lan.

"Tôi phải phá họ." Prin nghiến răng nhỏ giọng nói xong liền quăng nho sang hướng Diêu Tử Đồng và Fon, khi hai người họ nhìn qua anh và Lom liền ngồi xổm xuống trốn còn tiện tay kéo theo Tịch Thiên Vũ.

Diêu Tử Đồng nhíu mày, cô nhớ hình như Lom giành dãy bên cạnh. Là anh ném cô và Fon sao? Vì Tịch Thiên Vũ không làm chuyện trẻ con như vậy.

Fon cũng nghĩ như cô nên biết chắc là anh trai mình đang ghen, còn làm trò như vậy đúng là ngốc.

Lần này thì Lom oan uổng quá, là do người cũng trẻ con như anh làm không phải anh mà.

"Tiếp tục ném." Nhưng mà anh cũng có phần xúi giục và tiếp tay.

Prin không ngừng ném còn Lom không ngừng đưa nho cho anh, số nho mà Tịch Thiên Vũ tốn công hái được đã bị hai người họ đem đi phá đám gần hết. Cuối cùng anh không làm nữa, quăng kéo, hai tay bỏ vào túi quần yếm làm vườn đứng nhìn hai tên dở hơi.

Diêu Tử Đồng và Fon đi được mấy bước thì bị ném mấy lần, cô không nhịn được nữa nên quay ngoắt lại, tức tối quát, "Hai người có thôi ngay không?!" Nhưng khi nhìn thấy họ kinh ngạc mở to mắt nhìn mình, cô ngạc nhiên, "Prin?" Không phải anh đang ngồi trong lều xem sao?

Thì ra là hai tên này phá cô, "Hai anh muốn chết?" Cô quăng thẳng chùm nho sang hướng hai người kia, tiếp theo cầm kéo chỉ về phía họ, căm tức hỏi tội.

Prin và Lom cười hì hì, người gãi tai người gãi đầu sau đó bẽn lẽn đi tiếp không dám hó hé một câu.

Tịch Thiên Vũ nhếch mày, không ngờ Ali lại trị được hai tên này. Đúng là càng yêu càng biến ngốc.

Fon mím môi cười, sao anh lại có cảm giác hả dạ như vậy? Có phải anh biến xấu rồi không?

"Ấu trĩ. Đúng là không làm gì ra hồn." Mảnh kế bên Lom bọn họ, Fai lắc đầu khi đã chứng kiến hết chuyện vừa rồi. Muốn phá cũng phải phá đúng cách, cũng không để Ali phát hiện ra bọn họ đang cố tình.

"Chúng ta sang đó đi."

"Em gấp lắm sao?" Din nhếch môi cười, anh cũng đang nghĩ cách khiến Ali và Fon không hạng nhất nhưng vẫn chưa tìm được kế hoàn hảo.

"Anh không gấp à?" Fai tà mắt nhìn Din, sau đó cả hai vừa cười xấu xa vừa chậm rãi di chuyển chiến địa.

Đúng là anh em, xấu xa lên cũng thật giống nhau.

"Fai! Con đang làm gì đó?" Ông bà Adisuan đang cười tươi cổ vũ, vừa mới thu hồi ánh mắt đang nhìn Phuwanet và Nam thì bắt gặp Din và Fai đang sang chỗ Lom và Tịch Thiên Vũ.

Tại sao bà phải hỏi Fai? Vì chủ ý tinh quái chỉ có Fai mới nghĩ ra. Fai ranh ma như vậy hỏi tội Fai là đúng nhất.

Fai lắc lắc tay với mẹ mình tỏ ý không có chuyện gì, tiếp tục tiến lên cùng Din.

Thuần Vu Thiệt nhíu nhíu con ngươi, anh nhìn rõ tất cả, những tên này đang muốn phá đám. Nhưng nếu để họ đấu nhau khiến Ali ai cũng không thích, như vậy anh không cần ra tay cũng có thể thắng.

"Cậu Fai làm gì vậy?"

"Sao cậu Lom không lo thi?"

Jantoo và Nakree thì nôn nóng tới cuống cuồng, quơ tay múa chân như đứng trên đống lửa nhưng người trong cuộc chỉ lo chuyện khác.

"Hai người làm vậy chẳng khác nào chọc Ali điên lên." Fai thình lình xuất hiện khiến cho Lom và Prin giật mình, anh chê bai nhìn hai người, "Đứng sang một bên nhìn em đi."

Lom híp mắt lại, sau đó cười tà. Tiểu ác ma ra tay còn sợ không phá được hai người kia sao?

Prin mặc dù không biết biệt tài của Fai, nhưng thấy Fai tự tin như vậy anh cũng muốn xem Fai sẽ làm thế nào.

Din như Tịch Thiên Vũ, hai tay bỏ vào túi quần nhàn nhã thong dong đứng xem. Anh không tham dự vào nhưng lại đạt được mục đích thì dại gì không phủi tay chờ.

------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.