“Sao thế? Tin nhắn của ai?” Phó Nhất Kiệt cất đồ, quay đầu lại nhìn thấy Phó Khôn đang nhìn chăm chú vào điện thoại di động sững sờ, thì lại gần liếc mắt nhìn, “Tin nhắn của ngân hàng à?”
“Ừ, có người chuyển khoản,” Phó Khôn cắn môi, cậu không nhớ mấy hôm nay có đơn hàng nào cần thanh toán không, cậu tìm số điện thoại Tiểu Hồ trong danh bạ rồi gọi tới, “Hồ à? Mày có nhớ mấy hôm nay có nhà nào phải thanh toán không… ba vạn… Ừ, được rồi.”
“Tiền của phi nghĩa bay tới?” Phó Nhất Kiệt nhìn cậu.
“Không biết là của ai…,” Phó Khôn cũng nhìn lại nó.
Phó Nhất Kiệt cầm lấy điện thoại di động nhìn: “Tôn Vĩ?”
Phó Khôn không nói gì, Tiểu Hồ xác định mấy hôm nay không có bên nào cần thanh toán, phản ứng đầu tiên của cậu chính là Tôn Vĩ.
Thằng cháu trai này biến mất hơn một năm, vẫn chẳng hề có tin tức gì, cũng không liên lạc với người nhà.
Khoản tiền kia, Phó Khôn đã không nghĩ tới nữa, cho dù Tôn Vĩ đã khiến cậu ngã nhào vào ngay thời điểm mấu chốt trong sự nghiệp, nhưng tình nghĩa anh em mười mấy năm nay đã làm cho cậu không định xoắn xuýt chuyện này nữa, quay đầu lại từ đầu quá thể đáng.
Nhưng ba vạn hiện giờ, làm cho tâm trạng vốn đã bình tĩnh của cậu trở nên rối loạn.
Một mặt cậu cảm thấy đây là Tôn Vĩ, hi vọng đây là Tôn Vĩ, không phải là vì nó sẽ trả tiền, mà chỉ muốn nó có thể xuất hiện, một mặt lại sợ nếu như đây không phải là Tôn Vĩ…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-moc-lang-ma/585650/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.