Chương trước
Chương sau
Khoái cảm bao bọc lấy cơn buồn ngủ nặng nề ùa từng đợt về phía Phó Khôn, vuốt ve mơn trớn mang theo khiêu khích càng ngày càng rõ ràng, khoái cảm cũng ngày càng mãnh liệt.
Cậu rốt cuộc cũng thoát khỏi cơn mơ, chắc chắn không phải đang nằm mơ.
Lúc mở mắt ra, bốn phía chỉ là một màu đen kịt, đêm nay ánh trăng dường như cũng hơi mệt mỏi, không làm hết phận sự, chỉ có tia sáng nhàn nhạt… Không, mặt trăng chắc là ngượng quá rồi!
Cậu sờ soạng lên người mình, trần truồng!
Đang định đưa tay lần mò sang Phó Nhất Kiệt, tay đã bị tóm lấy, lòng bàn tay Phó Nhất Kiệt nóng bỏng.
Lúc tay Phó Khôn bị chặt chẽ tóm lại, nhiệt độ nóng bỏng này tiến vào trong lòng Phó Khôn, cậu có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển, của Phó Nhất Kiệt, của chính cậu.
Phó Nhất Kiệt không nằm bên cạnh, cái hôn của Phó Nhất Kiệt đang xẹt qua bụng dưới đi xuống dưới nữa, tay chậm rãi ve vuốt chỗ phía dưới.
Thở dốc không ngừng, trong bóng tối đùa bỡn lên chốt mẫn cảm nhất trên thân thể.
Đầu lưỡi ướt át mềm mại của Phó Nhất Kiệt cuối cùng cũng chạm tới nơi mẫn cảm nhất trên người cậu, Phó Khôn cau mày hít vào một hơi.
Cậu há miệng, muốn nói gì đó, nhưng câu nói ra đến chính cậu cũng thấy ngu ngốc vô cùng: “Em làm cái gì đấy?”
Hỏi xong chính cậu cũng thấy buồn cười, Phó Khôn mày là thằng ngốc, nó làm gì còn phải hỏi à?
Phó Nhất Kiệt cười, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo một vòng, tay Phó Khôn bị nó đè xuống nắm chặt, thở dốc gấp rút.
“Thử xem bao lâu anh mới tỉnh lại,” Môi Phó Nhất Kiệt dán lên nơi mẫn cảm của cậu, lúc nói chuyện mang tới rung động nhè nhẹ, lúc hơi thở thổi qua còn mang theo cả gió ấm.
Phó Khôn hơi cong chân lên, bị Phó Nhất Kiệt đè xuống.
“Vấn đề hôm nay nói,” Phó Nhất Kiệt nói ung dung thong thả, đầu lưỡi thi thoảng lại nhẹ nhàng quấn lấy, “Anh nghĩ kỹ chưa?”
“Em không phải uống nhiều rồi à?” Phó Khôn không nhịn được hỏi một câu.
Phó Nhất Kiệt không nói gì, môi chậm rãi ngậm lấy, cả người Phó Khôn lập tức ưỡn ra, nhắm hai mắt thở hổn hển, vô cùng muốn đưa tay ấn đầu Phó Nhất Kiệt xuống.
“Không phải uống quá nhiều,” Đầu lưỡi Phó Nhất Kiệt lướt xuống giữa hai chân, nhẹ nhàng liếm mấy cái, “Tỉnh rồi.”
“Anh vẫn chưa tỉnh.” Phó Khôn cắn răng nói.
“Vậy à?” Phó Nhất Kiệt liếm từng chút một theo đùi trở về, ngừng lại trong chốc lát rồi cúi đầu ngậm xuống.
Khoái cảm được môi lưỡi ấm áp ướt át bao khỏa một lần nữa kéo tới, nhưng lần này càng sâu hơn, thẳng tới cổ họng, trong nháy mắt Phó Khôn vẫn chưa kịp phản ứng, cậu đã không thể kìm được mà phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.
“A…” Cậu cau mày, nhấc chân lên, khuôn mặt lấm tấm nước lúc Phó Nhất Kiệt nhô đầu từ dưới nước sông thoảng qua trong đầu, khiến cả người lẫn tâm cậu đều rung động.
Sau mấy lần liên tục phun ra mút vào thật sâu, Phó Nhất Kiệt buông cậu ra, ho khan một tiếng, khẽ hỏi: “Tỉnh chưa?”
“Không nghẹn chết em đi.” Phó Khôn thoát khỏi cơn tập kích của khoái cảm đan dệt, nhắm hai mắt lại thở ra một hơi thật dài.
“Không,” Phó Nhất Kiệt đột nhiên đứng thẳng dậy, ngồi vượt lên ngực cậu, cẳng chân đè cánh tay cậu lại, bóp lấy cằm cậu, “Xem thử có nghẹn chết được anh không.”
Phó Khôn mở mắt ra, dựa vào ánh trăng như có như không, trong bóng tối, cậu nhìn thấy một bộ phận hung hăng khí phách hiên ngang của Phó Nhất Kiệt ngay trước mắt, lập tức máu dịch cả người sôi sục không thể nào hình dung được, hô hấp vẫn đang tiếp tục, nhưng làm thế nào cũng cảm thấy không thở ra hơi, ngực phập phồng kịch liệt tới nỗi thả con kiến lên chắc cũng có thể làm cho nó xóc say xe được.
Cậu nhanh chóng lệch mặt đi.
“Đẹp không?” Phó Nhất Kiệt hỏi.
“Đẹp,” Phó Khôn rất không biết phải làm sao, “Còn đẹp hơn cả mặt em.”
“Thế thì nhìn nhiều vào.”
“Không cần, chính anh cũng có, trông cũng không tệ.”
“Anh có thể đừng như thế được không?’ Phó Nhất Kiệt cười.
“Vậy để em hát cho ngài một khúc…”
Phó Nhất Kiệt vặn lấy cằm cậu bắt mặt cậu xoay trở về nhìn mình, tay cầm lấy cái thứ khiến người ta không có gì để nói, nhẹ nhàng cà lên môi cậu: “Há miệng.”
Phó Khôn có mấy giây do dự, cậu vẫn đang đắm chìm bên trong khoái cảm Phó Nhất Kiệt mang tới, nhưng vẫn chưa hề nghĩ tới chuyện Phó Nhất Kiệt làm cho cậu, tới lúc cậu làm sẽ là cảm giác thế nào.
Cậu không lạc quan được như Phó Nhất Kiệt, người này chắc vẫn chưa tỉnh rượu, giờ da mặt dày tới mức chịu được cả súng máy bắn phá.
“Anh.” Phó Nhất Kiệt đột nhiên dùng giọng khàn khàn gọi cậu, trong giọng nói mang theo khẩn cầu và khát vọng, và cả dục vọng đang đè nén.
Một tiếng gọi “anh” trầm thấp làm cho lòng Phó Khôn như nhũn ra, lúc ngón tay Phó Nhất Kiệt nhẹ nhàng hơi dùng sức nắm lấy cằm cậu, cậu há miệng ra.
Phó Nhất Kiệt chậm rãi đâm vào trong miệng, Phó Khôn có cảm giác khó nói rõ, hưng phấn? Thỏa mãn? Hay là cảm thấy mình rốt cuộc cũng không biết xấu hổ giống một tên lưu manh uống say? Không thể làm rõ được trong chốc lát.
Cậu chậm rãi trượt về phía trước, tư thế này hơi chật vật, phải cẩn thận không để răng va vào Phó Nhất Kiệt.
“Ừm…” Người Phó Nhất Kiệt hơi lung lay, một tay chống lên tường, trầm thấp hừ một tiếng.
Âm thanh này châm lên ngọn lửa dục vọng trong cơ thể Phó Khôn vẫn đang hơi do dự không quyết định được nên buông tay mặc kệ hay là nên kiềm chế.
Cậu thử dùng đầu lưỡi khẩy khẩy, Phó Nhất Kiệt đột nhiên ngửa đầu ra sau, ngón tay đang sờ lên mặt cậu run mạnh lên.
Tay Phó Nhất Kiệt trượt ra sau đầu cậu, nhẹ nhàng nâng đầu cậu nhấn về phía trước, Phó Khôn lập tức cảm thấy hô hấp trở nên hơi khó khăn, nhưng hô hấp của Phó Nhất Kiệt theo động tác này mà bắt đầu trở nên rối loạn lại khiến trong lòng cậu có một cảm giác thỏa mãn hơi xấu hổ.
Cậu vẫn chậm rãi phun ra mút vào theo nhịp điệu của Phó Nhất Kiệt, đầu lưỡi không hề có kỹ xảo gì vẫn chuyên nghiệp khuấy đảo.
Khoái cảm mãnh liệt lần đầu kéo tới khiến Phó Nhất Kiệt gần như mất đi khống chế, mạnh mẽ cắn răng khống chế dục vọng trong cơ thể như thể một giây sau sẽ dâng trào ra, nó hơi ngả người về phía sau, tay đang chống lên tường hạ xuống, vòng ra sau, nhẹ nhàng nắm lấy Phó Khôn.
Một tiếng rên rỉ tuột ra giữa răng môi cắn chặt của Phó Khôn, cậu phối hợp với ve vuốt nhẹ nhàng trên tay Phó Nhất Kiệt, nhẹ nhàng ưỡn hông.
Phó Nhất Kiệt cúi đầu, ánh sáng rất mờ, nhưng nó vẫn nhìn thấy mình đang ra vào giữa hai bờ môi Phó Khôn.
Người con trai khiến mình ngày nhớ đêm mong không biết bao nhiêu năm, đang ở ngay dưới thân mình, hơi nhíu mày, hưng phấn thở dốc, tỉ mẩn mút liếm dây dưa, chấn động thị giác này khiến cả người nó đều run lên, máu dịch tuôn trào điên cuồng bên trong cơ thể, cả người theo nhịp tim đập mà co chặt, rồi lại co chặt.
Tay nó hơi dùng lực, đẩy Phó Khôn về phía chỗ đó của mình, rồi tiến thêm về phía trước, muốn đâm càng sâu vào cổ họng Phó Khôn.
Hô hấp của Phó Khôn hơi ngừng lại, lông mày nhíu lại với nhau, hình như không quen, nhưng Phó Nhất Kiệt lại không thể nào khống chế bản thân lui về sau.
Phó Khôn chật vật hít vào một hơi, cau mày nuốt xuống.
Cảm giác vẫn luôn có lực cản tức khắc biến mất trong nháy mắt Phó Khôn thả lỏng, Phó Nhất Kiệt thuận thế đâm sâu vào thêm, tay đằng sau lưng cũng tăng tốc.
Cảm giác trói buộc mềm mại mà chặt chẽ khiến nó không nhịn được run rẩy kêu lên: “Anh…”
Nhịp thở Phó Khôn gấp gáp lên, cũng hơi chật vật, Phó Nhất Kiệt nhẫn nhịn dục vọng, chậm rãi lùi ra.
Phó Khôn hít mạnh vào một hơi, ho khan mấy cái, nhắm mắt lại thở gấp từng ngụm từng ngụm.
“Anh,” Phó Nhất Kiệt dời chân vẫn luôn đè lên cánh tay cậu ra, để cánh tay lên trán cậu, nhìn cậu, “Phó Khôn…”
“Sao?” Hai mắt Phó Khôn hé mở.
“Em muốn…” Phó Nhất Kiệt ghé vào tai cậu nói khẽ, thân thể chậm rãi áp xuống, đặt lên người cậu, đầu gối len vào giữa hai chân, tay cũng đưa tới, vặn lấy hai chân cậu tách ra hai bên, “Em muốn.”
Phó Khôn ngây người, hai chân bị vặn ra khiến cậu có cảm giác không an toàn cực độ.
Có lẽ là vì mất đi cảm giác an toàn nửa thân dưới, chỉ số thông minh cũng tụt xuống theo, cậu mờ mịt hỏi một câu: “Muốn thế nào?”
Câu này hỏi ra, đến Phó Nhất Kiệt cũng sững sờ, qua hai giây mới dán lên người cậu, dụi dụi: “Anh không phải xem nhiều phim đen lắm rồi à, không cần em phải nói để em cắm vào người anh…”
“Em ngậm miệng!” Phó Khôn gằn giọng, dùng răng va vào vai Phó Nhất Kiệt, “Em nói xem sao nhiều năm như thế anh không nhìn ra được em lưu manh vậy chứ?”
“Chẳng qua là em nói ra thôi,” Phó Nhất Kiệt khẽ nói, tay xoa lên đùi cậu, ôm chặt lấy cậu cọ cọ, “Anh nghĩ gì trong lòng còn chưa chắc đây, hồi tiểu học đã hiểu hết rồi, anh là không lưu manh nhất.”
Phó Khôn không lên tiếng, từ sau buổi trưa Phó Nhất Kiệt nói cho cậu cái yêu cầu tệ hại kia, trong lòng cậu vẫn không ngừng suy nghĩ.
Cậu không phải không nghĩ tới chuyện tiếp xúc thân mật hơn với Phó Nhất Kiệt, đâu chỉ là nghĩ tới, đến mơ cũng không biết đã mơ bao nhiêu lần, khuôn mặt đẹp đẽ của Phó Nhất Kiệt, làn da nhẵn nhụi, cơ bắp đường nét rõ ràng nhưng lại không mất đi hài hòa, tay Phó Nhất Kiệt, chân Phó Nhất Kiệt, từng bộ phận đều đã xuất hiện bên trong mơ và tưởng tượng.
Nhưng mà xưa nay cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cho cái thằng nhóc này đặt mình dưới thân cả.
Kể cả Phó Nhất Kiệt đã lớn thành một thằng nhóc lớn xác bất cứ lúc nào cũng khiến cậu cảm nhận được phong vị đàn ông, nhưng cậu vẫn sẽ cảm thấy đây là em trai cậu, là bé con không có chuyện gì cũng thích dính lấy cậu làm nũng.
Giờ bé con dõng dạc khảng khái bày tỏ nguyện vọng muốn làm cậu, cậu thật sự không biết nên đáp lại thế nào.
Mấy phút trước cậu thậm chí còn giữa cơn hưng phấn và khoái cảm, định làm cho thằng nhóc này bắn phát là xong việc, kết quả người ta đã không còn là cậu trai tơ mà cậu dùng tay chạm mấy cái đã tước vũ khí đầu hàng năm đó.
“Nghĩ gì thế?” Hơi thở của Phó Nhất Kiệt phả lên cổ cậu, ngón tay xẹt qua eo cậu, vuốt ve đến đùi.
Cảm giác rã rời lập tức lan ra, trên bụng cũng có thể cảm nhận được Phó Nhất Kiệt vẫn đang cứng rắn cọ nhẹ vào cậu, từng luồng nhiệt độ nóng rực xuyên thấu từ bụng dưới, khiến cả người đều ngày càng khô nóng.
“Anh nghĩ… chúng ta…ừm…” Phó Khôn đang kiếm cớ, Phó Nhất Kiệt nhấc người lên, tay nắm mạnh lấy cậu, đầu ngón tay vuốt khẽ một cái, Phó Khôn bị khoái cảm đột nhiên ập đến làm cho suýt nữa cắn phải lưỡi, không nhịn được kêu lên một tiếng, một cơn thở gấp gáp xong mới tìm trở về dòng suy nghĩ vừa nãy, “Kiểu gì cũng phải có bôi trơn đúng…không? Chúng ta không…”
“Có,” Đầu lưỡi Phó Nhất Kiệt quấn lấy vành tai cậu khẽ liếm, “Ở ngay dưới gối em.”
Phó Khôn đơ người, cảm thấy tai mình hẳn là bị Phó Nhất Kiệt liếm cho quá hưng phấn nên điếc luôn rồi: “Em có cái gì?”
“Bôi trơn,” Tay Phó Nhất Kiệt tiếp tục ve vuốt, như thổi khí ghé vào tai cậu nói, “Durex làm ấm…”
“Em có cái đồ chơi này ở đâu ra?” Phó Khôn lập tức cảm thấy chuyện này sai rất sai, cắn răng nhịn lại dục vọng bị Phó Nhất Kiệt khơi lên một lần nữa, “Em dùng cái này làm gì?”
“Lúc mình tự làm thì dùng thôi,” Phó Nhất Kiệt thuận theo tai cậu hôn xuống cổ, rồi lại hôn xuống ngực, cắn nhẩn nhẩn lên chỗ nhô ra trên ngực, rồi lại hé môi lên mút, đầu lưỡi gẩy gẩy trêu chọc.
Tình cảnh Phó Nhất Kiệt nằm trên giường thở hổn hển xóc hiện lên trong đầu Phó Khôn, ngứa ngáy râm ran trên ngực nhanh chóng cùng ngọn lửa bùng lên nơi sâu xa bụng dưới nhập vào nhau, nổ tung trong thân thể, Phó Khôn gấp gáp thở hổn hển, ngón tay luồn vào trong tóc Phó Nhất Kiệt, vò mạnh hai cái, ưỡn ngực phối hợp với nhịp điệu của nó.
“Em… xóc thôi mà còn dùng… bôi trơn…” Phó Khôn cắn răng dùng một chút sức lực mình còn sót lại, nói ra một câu.
“Thử xem,” Phó Nhất Kiệt buông cậu ra, đưa tay lần mò dưới gối mình, “Anh mà đau thì mình dừng lại.”
Trong đầu Phó Khôn hỗn loạn tưng bừng, trên người trong lòng đều nóng bỏng, cậu nhắm mắt lại không nói gì.
Phó Nhất Kiệt mò được tới cái lọ kia, cầm tới mở ra, ánh mắt nó liên tục dán vào Phó Khôn, trong lòng nó giờ tựa như biển động, từng cơn sóng nối tiếp, đánh cho nó không thở nổi.
Phó Khôn nằm trước mắt nó, có thể lờ mờ nhìn thấy Phó Khôn nhíu mày, rất gợi cảm.
Đúng, lần đầu tiên nó cảm nhận được gợi cảm là thế nào, chính là từ trên người Phó Khôn, tấm lưng đẹp đẽ lúc Phó Khôn cởi trần ngày hè, khiến cho nó lần đầu tiên lóe lên từ “gợi cảm” trong đầu, bờ mông vểnh được quần lót đen ôm lấy của Phó Khôn, hai chân thẳng tắp…
Người này là nhân vật chính trong giấc mơ nóng bỏng đầu tiên của nó, về sau cũng không hề thay đổi nhân vật chính nữa, thân thể người này, mỗi một ánh mắt nụ cười của người này, đều là mê hoặc cả đời này nó không thể nào cưỡng lại, là ngọn nguồn dục vọng của nó.
Nó cúi đầu hôn sâu lên môi Phó Khôn, liếm mạnh, tham lam nhấm nháp.
Môi Phó Khôn hé mở, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua môi nó, nó đột ngột đè xuống, ngậm lấy đầu lưỡi Phó Khôn, cảm giác ấm áp ướt át lan ra thân thể nó.
Nó tỉ mẩn thưởng thức, tiến vào trong miệng Phó Khôn, bá đạo dùng sức quấn lấy, mỗi một nhịp thở ngày càng nặng của Phó Khôn, từng tiếng rên rỉ tuột ra giữa hơi thở gấp gáp của Phó Khôn, đều khơi lên dục vọng trong lòng.
Tay Phó Nhất Kiệt có thuốc bôi trơn nắm chặt Phó Khôn, chỉ là mấy lần, eo Phó Khôn đột nhiên cong lên trên, hai tay ôm lấy vai nó.
Nắm giữ vuốt ve trơn tuột ướt át khiến Phó Khôn không nhịn được mà nhẹ nhàng nâng chân lên, hơi thở vỡ tan thành từng mảnh.
Phó Nhất Kiệt tiếp tục hôn lên cậu, không ngừng khiêu khích, một tay khác vuốt ve xoa nắn trên người cậu, cảm nhận được căng thẳng trên từng tấc da dẻ bàn tay lướt qua.
Gel bôi trơn mang tới cảm thụ hoàn toàn khác biệt, tay Phó Nhất Kiệt bao lấy, dần dần tăng nhanh, rồi lại từ từ chậm lại, ngón tay trơn tuột tìm kiếm xuống phía dưới.
Nhẹ nhàng ấn vào, Phó Khôn hừ một tiếng trầm thấp, run lên thật mạnh, muốn né tránh.
“Đừng nhúc nhích,” Phó Nhất Kiệt buông môi cậu ra, nói khẽ, “Đừng nhúc nhích.”
Nó bật người dậy, nhấc chân Phó Khôn lên đè lại, ngón tay lướt qua lại, có thể cảm nhận được Phó Khôn hơi co chặt lại.
Nó cắn môi, kiềm chế kích động muốn liều mạng đâm thẳng vào của mình, cúi đầu nhẹ nhàng thổi một hơi lên chỗ đã thoa đều gel bôi trơn.
“A…” Rên rỉ khàn khàn trầm thấp của Phó Khôn trở nên rõ hơn, “Đ…”
Một hơi thổi này khiến chỗ được thoa đầy gel bôi trơn nóng lên, ấm áp mang theo dục vọng đốt cho cậu gần như chẳng thể khống chế được giọng mình.
“Cái quái gì…” Phó Khôn muốn né tránh ngón tay Phó Nhất Kiệt đang tiếp tục xoa đồng thời muốn tiến vào trong thân thể cậu, nhưng chân đã bị Phó Nhất Kiệt đè lại, người không có chỗ lấy sức.
“Thích không?” Phó Nhất Kiệt nắm lấy bắp chân cậu kéo một cái, gác chân cậu lên vai mình, hai tay trêu chọc một trước một sau.
Phó Khôn bị khoái cảm chưa bao giờ được trải nghiệm nhào tới đến mức hơi chóng mặt, thở hổn hển đáp một tiếng: “Ừm.”
“Nói là anh rất thích.” Phó Nhất Kiệt lại bóp thêm ít gel bôi trơn, ngón tay ấn nhẹ, bắt đầu trượt từng chút vào trong thân thể cậu, ngón tay vẫn đang ve vuốt cũng tăng tốc.
Phó Khôn muốn nói “đệt, cái đồ không biết xấu hổ”, mà tư duy không ngừng bị khoái cảm xung kích dưới một chiêu khiêu khích của Phó Nhất Kiệt đã hoàn toàn bại trận, cậu không tự chủ được nói theo một câu: “Anh… rất thích.”
Nhịp thở của Phó Nhất Kiệt lập tức trở nên hối hả, ngón tay hơi ngừng lại, sau đó tiến vào không ngừng.
Lúc ngón tay đã được bôi trơn tiến vào vẫn khiến Phó Khôn cảm thấy hơi nóng rát, tay cậu nắm lên đùi Phó Nhất Kiệt một cái, hít vào một hơi: “Đệt…!”
Phó Nhất Kiệt chậm rãi cúi xuống, giật một góc chăn bên cạnh lại, bịt miệng Phó Khôn: “Nhỏ giọng thôi, không thoải mái thì bấm một cái là em biết.”
Phó Khôn nhíu chặt lông mày, ngón tay Phó Nhất Kiệt đã đi vào hoàn toàn, nhẹ nhàng cử động, cả người Phó Khôn chấn động, hơi đau đớn hừ một tiếng.
“Đau à?” Phó Nhất Kiệt dừng lại.
Phó Khôn không nói gì, chỉ thở hổn hển không ngừng.
Phó Nhất Kiệt đợi một chốc, một lần nữa cử động ngón tay, chậm rãi lui ra ngoài, mò tới phía trước vuốt ve mấy lần, rồi tiến vào một lần nữa, sau khi chậm rãi co rút mấy cái, nó thử dùng hai ngón tay, tiếp tục thăm dò vào trong.
“Ừm..” Chân Phó Khôn đột nhiên ngoắc vào.
“Thả lỏng,” Phó Nhất Kiệt nói nhẹ nhàng, giọng nói rất dịu dàng, lẫn trong dục vọng đè nén, “Thoải mái ngay rồi đây.”
Cảm giác này không thể coi là tốt đẹp, cảm giác được dị vật làm cho Phó Khôn chỉ muốn gào lên hai tiếng, nhưng Phó Nhất Kiệt vẫn luôn bịt miệng cậu lại, dùng mũi gào thì không thực tế lắm, Phó Khôn chỉ có thể nhắm hai mắt thở hổn hển, cố gắng phối hợp với động tác của Phó Nhất Kiệt, thả lỏng người mình.
Vào lúc hai ngón tay của Phó Nhất Kiệt dưới sự trợ giúp của thuốc bôi trơn cuối cùng cũng tự do ra vào trong thân thể cậu, Phó Khôn cảm thấy ga giường dưới người mình đã bị ướt đẫm vì mồ hôi; khoái cảm, căng thẳng, hưng phấn, không thoải mái, đủ loại cảm thụ trộn lẫn vào nhau khiến cho cậu đầm đìa mồ hôi, miệng vẫn luôn bị Phó Nhất Kiệt bịt chặt lại không thể thở khiến cậu có cảm giác hôn mê như bị ngạt thở, cả người bắt đầu rời ra.
Lúc Phó Nhất Kiệt bỏ tay ra, cậu há miệng thở hổn hển từng ngụm to, rên rỉ đè nén cuối cùng cũng không kìm lại được, tuôn ra giữa kẽ răng: “Phó Nhất Kiệt em… A…”
“Còn đau không?” Phó Nhất Kiệt chậm rãi lui ra ngoài, nhìn cậu.
“Không… biết…” Phó Khôn nói hơi chật vật, hô hấp liều mạng cướp đoạt lối ra với tiếng nói.
“Chúng ta,” Phó Nhất Kiệt cúi đầu bắt đầu bôi trơn cho mình, tiếp đó chậm rãi đỡ chân cậu nhích lại gần, “Thử xem…”
Phó Nhất Kiệt nóng rực mà cứng rắn, giữa hô hấp hỗn loạn của cậu, tiến vào bên trong, chậm rãi thăm dò.
Cảm giác khác hoàn toàn với ngón tay khiến đầu óc Phó Khôn trống rỗng, nơi riêng tư nhất bị mở ra từng chút một, không hề giữ lại mà bị Phó Nhất Kiệt xâm chiếm từng chút, mang theo đau đớn khiến người ta mê loạn, lẫn khoái cảm khiến người ta xấu hổ mà không thể nào chống cự lại.
Người Phó Nhất Kiệt ngả xuống, đè lên chân cậu, tay sờ lên mặt cậu, ngón tay tách răng cậu ra, đưa vào trong miệng.
Cậu không nhịn được cắn một cái lên đầu ngón tay Phó Nhất Kiệt, tay Phó Nhất Kiệt không nhúc nhích, chỉ hừ một tiếng trầm thấp, hông ưỡn về phía trước, giữa bao bọc chặt chẽ trói buộc, tiến toàn bộ vào thân thể cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.