*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tưởng Tùng hỏi xong câu này, có vẻ như cũng không có ý định chờ cho Phó Nhất Kiệt trả lời, bỏ hai tay vào túi quần, rồi chậm rãi đi về phía trước.
Phó Nhất Kiệt đi theo sau bạn, không nói gì, ngơ ngẩn mấy phút mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Nó và Tưởng Tùng bình thường cũng không hay tán gẫu mấy chuyện liên quan tới chuyện này, nó không thích nói, Tưởng Tùng không thích hỏi han.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Tùng hỏi thẳng nó như thế, đã vậy còn hỏi… chuẩn như thế.
Phó Nhất Kiệt cảm thấy, với tính cách của Tưởng Tùng, nếu như không phải đã chắc chắn đến tám chín phần mười rồi, cậu ấy sẽ không hỏi như vậy.
Lúc sắp đi tới cửa tiệm định đến, Phó Nhất Kiệt mới nói ra một câu: “Cậu thật ra không cần tớ trả lời nữa đúng không.”
“Không cần cậu trả lời thì tớ hỏi làm cái rắm gì,” Tưởng Tùng không quay đầu lại, “Chuyện như thế làm sao đoán mò được, phải hỏi chứ, đây có phải là một người bâng quơ nào đó đâu, là anh cậu.”
Phó Nhất Kiệt cười hơi miễn cưỡng, không sai, nếu như là một người bâng quơ nào đó, Tưởng Tùng cũng sẽ không hỏi, ngay cả một người thấy gì cũng không đáng kể như Tưởng Tùng, cũng cảm thấy không thể đoán mò một chuyện như thế được.
Nó hít vào một hơi, ngay lúc Tưởng Tùng định đi vào cửa hàng, một phát tóm được tay Tưởng Tùng, nắm rất chặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-moc-lang-ma/585637/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.