*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cúp điện thoại với Tưởng Tùng xong, Phó Nhất Kiệt dựa vào ghế, ngửa đầu ra sau nhìn chằm chằm lên đèn treo trên trần.
Đèn treo không biết đã được đổi từ bao giờ, cái đèn trước đây là một cái đèn hình vuông rất đơn giản, không biết Phó Khôn đã đổi thành một cái đèn hình tròn màu trắng từ lúc nào, nhìn lâu chỉ muốn đi lên cắn một miếng.
Valentine.
Phó Nhất Kiệt bình tĩnh lại rồi mới bắt đầu suy nghĩ, bắt đầu hơi do dự với kế hoạch đi ra ngoài với người khác vào Valentine.
Nó đã hứa với Phó Khôn, giữ trong lòng.
Giờ quyết định của nó vẫn là giữ trong lòng, chỉ là chuyện trước sau vẫn không đoán ra được ý nghĩ của Phó Khôn lại khiến nó không cam lòng.
Phó Khôn rốt cuộc đang nghĩ gì?
Phản ứng Phó Khôn có với mình, dù có thế nào cũng không thể khiến nó cảm thấy có thể tin là phản ứng sinh lý đơn thuần được, chuyện nó muốn biết rõ ràng cũng chỉ là chuyện này thôi.
Nhưng… biết rõ rồi thì phải làm thế nào đây?
Phó Khôn nghĩ trong lòng thế nào, chính Phó Khôn cũng rõ ràng, mà cho dù anh ấy có nghĩ thế nào đi nữa, thái độ của anh ấy cũng đã rất rõ ràng rồi, mình có biết cũng sẽ chẳng thay đổi được gì.
Kể cả có một ngày, có thể toại nguyện khiến Phó Khôn nói ra câu trả lời mình muốn, thì có thể thế nào?
Nó đột nhiên cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-moc-lang-ma/585629/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.