*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Nhất Kiệt cảm thấy đầu hơi choáng, lúc bịt mũi nhảy xuống từ giường trên không trụ vững, giữ được hai giây, đã phịch mông xuống mép giường dưới.
Vừa mới chuẩn bị đứng dậy chạy ra ngoài xử lý cái mũi mình, tay đột nhiên bị Phó Khôn bắt được.
Nó lại ngồi xuống, Phó Khôn trước đó ngủ rất sâu, này là bị mình ngồi xuống rung nên tỉnh?
“Trốn đi đâu!” Phó Khôn nằm trên giường, nắm lấy cổ tay nó, nửa mặt chôn vào gối, miệng bị bịt lại nên nói chẳng rõ, tiếng cũng mơ mơ màng màng.
“Phó Khôn?” Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm cậu một chốc, phát hiện ra Phó Khôn không mở mắt, nói mớ à?
“…Chạy là đánh bây giờ.” Phó Khôn lại lầm bầm thêm một câu.
Phó Nhất Kiệt chắc chắn là Phó Khôn đang nằm mơ, Phó Khôn lúc mơ hay nói mớ, hơn nữa cơ bản đều là câu hiểu được, thi thoảng còn hát mấy câu.
“Không chạy,” Phó Nhất Kiệt nói khẽ, cẩn thận rút tay ra, “Có giỏi thì đến mà đánh, đến mà đánh… đến đây…”
Phó Khôn không tỉnh, Phó Nhất Kiệt cầm khăn mặt của mình chạy tới bồn nước, lau rửa nửa ngày, cầm máu lại, đầu hình như cũng không choáng nữa.
Máu trào lên não, chắc vậy.
Phó Nhất Kiệt thở dài, cầm khăn mặt trở về.
Lúc đi ngang qua nhà Hạ Phi, nó dừng bước, đứng lại rất lâu.
Trong nháy mắt, nó như thể có một ảo giác, Hạ Phi đang dựa vào khung cửa nhìn nó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-moc-lang-ma/585599/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.