*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Nhất Kiệt ngồi trong phòng học, rất buồn bực, nội dung học của Tam Tiểu nhanh hơn so với trường học cũ một chút, nó không hiểu lắm.
Hơn nữa, thầy cô nào vào lớp xong đều sẽ nói một câu “Bạn Phó Nhất Kiệt mới đến là ai nhỉ”, sau đó sẽ bảo nó đứng lên để làm quen mặt, điều này làm cho Phó Nhất Kiệt vốn đã hơi căng thẳng với trường học mới giờ lại càng luống cuống tay chân hơn, chỉ muốn co lại thành một cục trong góc tường.
Bạn học cũng không tránh xa nó giống như trước đây, nhưng cái người tên Tưởng Tùng ngồi đằng sau cứ kéo quả cầu len trên mũ nó làm cho nó rất bực.
Nó chỉ có thể vẫn luôn cúi đầu, để cho quả cầu rủ xuống phía trước.
Nó chỉ muốn mau mau tan học, muốn đi gặp Phó Khôn, trong ngôi nhà và ngôi trường đột nhiên trở nên xa lạ, chỉ có Phó Khôn cùng lòng bàn tay ấm áp mới có thể khiến nó cảm thấy vững lòng.
Hết mỗi tiết nó đều sẽ ra ngoài nhìn lên tầng trên, mà đều chẳng thấy Phó Khôn, lúc nghỉ giữa giờ cũng không thấy, nó hơi thất vọng.
Có điều, đến lúc tan học, nó lại phấn chấn lên, Phó Khôn nói, tan học sẽ chờ nó.
Cô đã dựa theo địa chỉ của nhà nó, chia nó vào trong đội xếp hàng, nó xếp hàng vị trí thứ hai, phía trước là một đứa bé gái, vẫn luôn quay đầu lại nhìn nó.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-moc-lang-ma/261078/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.