Tư Đình vừa về đến nhà đã thấy Lâm Diệc Yên không tim không phổi tươi cười vui vẻ với ba mẹ Trịnh trên bàn ăn. Đồ ăn và bát đũa đều đã được sắp ra đầy đủ chỉ còn đợi hắn trở lại.
Mẹ Trịnh dịu dàng vẫy tay gọi Tư Đình vào:
- Tiểu Đình, sao bây giờ con mới về? Cơm nước xong xuôi rồi, mau vào ăn thôi nào.
Đây vốn dĩ chỉ là một câu hỏi thăm quan tâm bình thường của người mẹ đối với đứa con trai của mình, thế nhưng không hiểu sao Tư Đình lại cảm thấy chối tai vô cùng.
Hắn liếc nhìn Diệc Yên đang thèm thuồng quan sát bàn thức ăn phong phú, bỗng chốc lửa giận tắt ngúm, hứng thú ăn uống chẳng còn một mảnh.
- Mọi người cứ ăn đi ạ, con không đói.
Dưới ba cặp mắt kinh ngạc của họ, Tư Đình liền xách cặp lên phòng, đóng sầm cửa không ra.
Mẹ Trịnh cảm thấy khó hiểu:
- Đứa nhỏ này lại làm sao vậy? Không lẽ là trước khi trở về đã ăn thứ gì bên ngoài rồi…
- Chắc là anh Tư Đình đạp xe về mệt thôi ạ.
Diệc Yên nghĩ nguyên nhân là do mình. Sáng nay hắn còn chẳng thèm nhìn mặt cô cơ mà, có khi là sợ có cô ngồi cạnh nuốt không trôi nên nhất quyết không ăn nữa luôn.
Diệc Yên chép miệng, Tư Đình đúng là càng ngày càng khó chiều. Chỉ vì một câu nói bông đùa của cô mà hắn đã tức giận thành dạng này, không biết chừng nào hắn mới thôi khó chịu nữa.
…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-mai-yen-dinh-nghia-tinh-tram-nam/2661454/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.