Sau khi thi đại học xong, Đường Hạnh đươc mẹ Đường mua điện thoại cho, đây là chiếc điện thoại mới đầu tiên của cô.
Đường Hạnh vội vàng mua sim, lắp vào điện thoại rồi lưu số của ba mẹ, còn có cả số của Trình Liễm Nhất nữa.
Đây là 3 số điện thoại duy nhất mà cô nhớ.
Đường Hạnh vào QQ, nhắn tin với vài người bạn thân.
“Con đừng nghịch nữa, mau xuống xe thôi.” Mẹ Đường nói.
Đường Hạnh ngoan ngoãn bỏ điện thoại vào túi, nhìn chiếc ốp trong suốt, cô thầm nghĩ, phải lên mạng mua một cái ốp khác mới được.
Đường Hạnh về nhà, kết nối với wi-fi rồi nhắn tin cho Trình Liễm Nhất.
Nhưng cô cố ý không ghi tên.
“Này!”
Cô vừa nhắn một chữ, Trình Liễm Nhất đã mau chóng trả lời.
“Về rồi à?”
Đường Hạnh giật giật khóe miệng, không phải chứ, nhanh như thế đã nhận ra cô rồi sao?
“Cậu biết tớ là ai không?”
Mấy giây sau Trình Liễm Nhất nhắn lại, “Nếu không bây giờ tớ tới tìm cậu nhé?”
Đường Hạnh còn đang định nói không cần thì Trình Liễm Nhất gọi đến.
“Alo?” giọng cậu trầm thấp, Đường Hạnh nghe vậy thì ngây ngẩn cả người.
Trình Liễm Nhất lại hỏi, “Sao cậu không nói gì?”
Đường Hạnh ổn định lại cảm xúc, nói: “Sao cậu biết là tớ?”
“Không phải cậu thích số 9 à? Số điện thoại của cậu đã có mấy số 9 rồi.” Trình Liễm Nhất khẽ cười.
“Chỉ vì cái này thôi á?” Đường Hạnh hết nói nổi, tuy cô thích số 9 thật, sim cũng có nhiều số 9, nhưng mà cũng không chắc chắn là cô, có phải thần kì quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-vua-ngot-lai-man/977891/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.