Edit + Beta: Hạnh Hạnh
Đường Hạnh rất thích cái tên này, cô sờ vài viên ngọc trai, nói nhỏ: “Chỉ cần là anh tặng thì em đều thích.”
Trình Liễm Nhất cong môi cười, “Vậy em cứ đeo đi, đừng bỏ ra.”
Đường Hạnh ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy lúc tắm cũng không cần tháo ra sao?”
Trình Liễm Nhất ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Không nên chạm vào nước.”
“Vâng.” Đường Hạnh lại cúi đầu ngắm chiếc vòng.
“Anh tặng quà cho em, em có nên đáp lễ gì không?” Trình Liễm Nhất trêu cô.
Cả người Đường Hạnh cứng đờ, cô không chuẩn bị quà, trong lòng hơi nôn nóng, vài giây sau, ánh mắt cô sáng lên. Đường Hạnh rướn người, hôn lên môi Trình Liễm Nhất.
“Cái này thế nào?” Đường Hạnh đắc ý mỉm cười.
Trình Liễm Nhất sờ môi, có chút lưu luyến, “Rất tốt.”
Đường Hạnh còn đang định nói tiếp thì cửa phòng mở ra, mẹ Trình thò đầu vào nói, “Hai đứa đang thầm thì chuyện gì thế?”
Đường Hạnh ngồi thẳng người, “Dì Lâm, bọn cháu có nói chuyện gì đâu.”
“Sao vậy mẹ?” Trình Liễm Nhất bất đắc dĩ hỏi.
“Mẹ mới nấu vài món, hai đứa có muốn ăn không?” Mẹ Trình liếc mắt nhìn hai người như muốn truy tìm dấu vết.
Đường Hạnh thấy mẹ Trình nhìn mình chằm chằm, cô đứng phắt dậy, “Muốn ạ, cháu ra ngay đây.”
Mẹ Trình gật đầu, cười ha hả: “Không vội đâu, từ từ cũng được.” Nói rồi bà đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Thấy bà đã rời đi, Đường Hạnh nhỏ giọng hỏi: “Có phải dì Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-vua-ngot-lai-man/2511963/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.