Dịch: Phi Phi
Tùy Ý lên xe ngựa, trông thấy Lục tiểu cô nương đang ôm chiếc gối êm ái ngủ bù.
Có lẽ do cảm thấy hắn đi lên, tiểu cô nương mơ màng dụi mắt, ném gối sang một bên, lập tức muốn dính lấy hắn. Những ngày nay, nàng đã hình thành thói quen nép ngủ trong ngực hắn, vừa ấm áp, còn chẳng cần lo lắng sẽ bị cộc đầu hết trái lại phải.
Nhưng đúng lúc nàng định sà vào lòng hắn thì cả người lại cứng đờ, dường như bắt được chút tỉnh táo, lùi lại về sau.
Cuối cùng, nàng nép vào một góc trống trái, ôm chiếc gối đầu. Cơn buồn ngủ cũng đội nón đi mất không thấy tăm hơi.
Tùy Ý thấy cử chỉ của nàng, không nói gì, chỉ ngồi xuống một góc khác trong xe ngựa.
Một lúc sau, xe ngựa nhẹ nhàng lắc lư, báo hiệu chuẩn bị lên đường.
Trên đường đi, không khí trong xe yên tĩnh lạ thường. Lặng yên đến mức đáy lòng Tùy Ý sinh ra hoảng loạn.
Hắn cũng biết tiểu cô nương đang kiêng kị điều gì.
Nhưng hắn không biết nên mở lời ra sao.
Hay là xin lỗi nàng, nói đêm qua hắn uống say nên đã làm ra chuyện không nên làm, nói những điều không nên nói để xin nàng tha thứ?
Trinh Nhi muội muội tin tưởng hắn, ỷ lại vào hắn như vậy. Nếu hắn xin lỗi, nàng nhất định sẽ bỏ qua, lắc đầu nói không sao, thậm chí sẽ hỏi hắn có đau đầu không.
Nhưng…
Hắn không thể lựa mình dối người.
Nửa bầu rượu mạnh không thể làm hắn say.
Nhưng ánh nến ban đêm mờ ảo, da thịt chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-vi-phu/1025573/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.