Chương trước
Chương sau
Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei
Màu máu đỏ tươi khiến mọi người trong phòng đều giật mình kinh hãi.
Cuối cùng thì tiếng cười xen lẫn hoảng hốt của Khương Mẫn Hành cũng khiến mấy nữ sử tỉnh táo lại, tay chân luống cuống đỡ Tạ Tòng Văn ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc trong tiểu viện chỉ còn là tiếng múc nước, tiếng lục tục đi tìm khăn.
Tạ Dung cũng cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ nói thêm vài câu rồi không giữ khách ở lại thêm nữa.
Khách vừa ra về, Tạ Dung lập tức quay lại đến chỗ Tạ Tòng Văn, bước chân nhẹ nhàng như gió, bóng lưng thoáng vẻ gấp gáp tức giận.
Bên kia, Lục Nghi Trinh vừa rời Tạ phủ, cho đến khi ngồi vào xe ngựa Khương gia mà nét mặt nàng vẫn còn nguyên sự sững sờ.
Nàng, nàng là thuốc bổ máu hả? Sao trên đời lại có người chỉ nhìn thấy nàng mà đã chảy máu mũi rồi?
“Ta biết tỏng là tên Tạ Tòng Văn kia tâm địa bất chính mà!”.
Khương Mẫn Hành liếc mắt nhìn nàng, kéo dài giọng chắc nịch: “Muội phải nhớ, sau này mà đụng phải kẻ háo sắc như hắn ta là phải trốn lẹ nhé”.
Lục Nghi Trinh đờ đẫn gật đầu.

Sau khi đến Dương Châu, Lục Nghi Trinh nhận được rất nhiều thư.
Có thư dặn dò hỏi thăm của cha mẹ ở kinh thành phương Bắc, còn có cả thư kể chuyện trên trời dưới biển của khuê mật; Phụng Sơn phía Tây thì có thư chúc mừng thăm hỏi của tiểu Thế tử, và cả mấy câu chuyện thú vị của đám người Nghênh Hương nữa.
Hôm nay, nàng nhận được một bức thư khác hẳn thường ngày.

Lục bảo bối, hy vọng muội vẫn khỏe.
Chắc muội nhất định sẽ khó hiểu vì sao ta mới gửi cho muội một bức thư chưa đến ba ngày mà hôm nay lại đến một bức thư khác. Không phải vì ta bận rộn theo ma ma học lễ nghi trong cùng mà là có chuyện lớn cần nhờ muội giúp!
Năm nay Uyển Âm đã mười bảy tuổi. Hai năm trước, Anh Vũ Hầu dự tính trong cung sẽ tuyển tú nên không gấp định thân cho tỷ ấy. Nhưng giờ việc tuyển tú cũng gần như kết thúc rồi, bọn họ thấy Uyển Âm không có cơ hội vào cung nên quay ngoắt muốn gả tỷ ấy đến Bá phủ Tuyên Bình, mà còn lại thứ tử của Bá phủ!
Chắc muội còn nhớ vụ án bắt cóc giết người chấn động kinh thành ba năm trước. Khi đó, Bá phủ Tuyên Bình thấy Tào cô nương bị người ta bắt cóc, chẳng hề hỏi han nửa lời mà đã kéo đến cửa từ hôn. Nếu Uyển Âm mà gả đến hố lửa đó thì khẳng định cả đời sau sẽ chịu nhiều đau khổ.
Cũng may, ngày sính lễ được đưa tới, Từ lão thái thái nổi trận lôi đình mới tạm thời đè mối hôn nhân này xuống.
Nhưng mà ta thấy Anh Vũ Hầu ngu xuẩn kia ấy, chỉ cần Doãn tiểu nương lại thì thầm bóng gió bên tai ông ta vài câu là ông ta nhất định sẽ lại nhen nhóm ý định. Đến lúc đó, Uyển Âm chắc chắn sẽ khóc lóc thảm thiết cho coi.
Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng chỉ bằng đầu óc của ta thì chắc chắn không nghĩ ra biện pháp xử lý chuyện này. Cha và ca ca ta đều đang bận rộn công vụ, không tiện làm phiền họ vì mấy chuyện trong nhà. Sau khi nghe được chuyện này, mẹ ta cũng chỉ biết than thở, nói Uyển Âm số khổ, nhưng cũng không nghĩ ra được cách gì tốt.
Vì vậy, ta trịnh trọng cầu muội giúp đỡ.
Mong muội sớm ngày về kinh.

Chữ viết vội rất ngoáy.
Lục Nghi Trinh có thể tưởng tượng Đoàn Dục Nhi đã lo lắng, vò đầu bứt tay như thế nào khi viết những dòng chữ này.
Anh Vũ Hầu, Doãn tiểu nương…
Người xưa có câu hổ dữ không ăn thịt con, nàng đúng là lần đầu tiên nhìn thấy người làm cha muốn tự tay đẩy con gái mình vào hố lửa. Đồng thời nàng cũng nghi ngờ, chẳng lẽ nam nhân thật sự có thể vì tình, vì sắc, vì lợi ích mà bị mê hoặc đến mức độ này?
Nhưng bất kể ra sao, việc quan trọng nhất cần giải quyết trước mắt là cứu Uyển Âm khỏi tình cảnh khốn cùng.
Lục Nghi Trinh trầm tư suy nghĩ hơn nửa ngày mới quyết định hạ bút viết:
Dục Nhi tỷ tỷ mạnh khỏe.
Về chuyện tỷ đã viết trong thư, muội nghĩ chỉ còn một cách: Đó là trước khi Anh Vũ Hầu và Bá phủ Tuyên Bình lại mai mối lần nữa thì phải cần xin Từ lão thái thái và Hầu phu nhân tìm một nhà chồng tốt cho Uyển Âm tỷ tỷ.
Như vậy, một khi việc đã thành thì cho dù Anh Vũ Hầu là cha của Uyển Âm tỷ tỷ cũng không can thiệp được nữa.
Chỉ là phải khiến Uyển Âm tỷ tỷ chịu tủi thân, phải giấu giếm Anh Vũ Hầu lựa chọn một nam tử thích hợp trong thời gian nhắn.
Hoặc là… Dục Nhi tỷ tỷ có thể hỏi thăm bên phía Uyển Âm tỷ tỷ xem, nếu trong lòng tỷ ấy đã có người mình thích thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Sau khi gửi thư đi, liên tiếp mấy ngày Lục Nghi Trinh không thể cởi bỏ nỗi lo lắng trong lòng.
Đôi khi nàng sẽ vô thức ngẩn người khi ngồi trong đình hóng mát.
Nàng thầm nghĩ, nam nhân tam thê tứ thiếp, hậu viện nhiều nữ nhân, con cái nhiều, kiểu gì cũng sinh ra vô số vấn đề. Hoàn cảnh như vậy đúng là mệt mỏi biết bao.
Nàng cũng không muốn trở thành người như Doãn tiểu nương, Hầu phu nhân.

Từ lần nàng vội vàng rời khỏi Tạ phủ, Tạ Tòng Văn hệt như một kẻ điên cuồng, ngày ngày đều muốn đến thăm Khương gia.
Lần nào đến hắn ta cũng chỉ nói là đến thăm lão gia và lão thái thái, hoặc là tìm Khương Cẩn Ngôn nói chuyện, lý do không thể bắt bẻ được điều gì.
Trưởng bối Khương gia nhắm một mắt, mở một mắt, mặc kệ hắn ta vậy.
Trái lại, Khương Mẫn Hành rất ngứa mắt cái kiểu làm màu giả bộ của hắn ta, hết lần này đến lần khác mỉa mai châm biếm. Nhưng con người này hình như hoàn toàn không tiếp thu được gì, hoặc là bị nhiệt huyết trong người sôi sục khiến đầu óc choáng váng, người khác nói gì đều lọt vào tai phải của hắn ta rồi ra luôn tai trái.
Tóm lại là cực kỳ cứng đầu, mười cái đầu trâu cũng không kéo lại được.
Kết quả là, Lục Nghi Trinh thường xuyên trùng hợp gặp vị Tạ tiểu công tử này.
Đôi khi là trong hoa viên, đôi khi là đình hóng mát, đôi khi lại là con phố đông đúc trong thành.
Dường như nàng cũng đoán được vị tiểu công tử này có ý với nàng nên nàng bắt đầu cảm thấy không tự nhiên, ủ rũ nghĩ cách xem nên từ chối như thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng đi vào một quán trà bên đường.
Sau khi gọi hai chén trà, Lục tiểu cô nương đỡ má, bắt đầu đợi người đến.
Chẳng mấy chốc, Tạ tiểu công tử áo gấm xa hoa cầm chiếc quạt phe phẩy trong tay lách khỏi dòng người đi vào quán trà.
Đợi khoảng cách thu hẹp dần, tựa như đã nhìn thấy nàng, hắn ta chợt nhe răng cười nói: “Thật là trùng hợp, Lục cô nương, cô cũng tới uống trà sao?”.
“Đúng vậy, uống trà”.
Lục Nghi Trinh cười nói: “Tiện thể chờ người”.
Chiếc quạt phe phẩy trong tay Tạ tiểu công tử thoáng chốc cứng đờ, sắc mặt trắng đỏ đan xen. Thấy người đối diện đưa tay chỉ vị trí cho mình, hắn ta thu quạt lại, lúc túng ngồi xuống.
Lục Nghi Trinh đẩy một chén trà sang cho hắn ta, còn mình thì bưng chén trà còn lại nhấp một ngụm.
Tạ tiểu công tử không hiểu ý nàng, nhưng vẫn bắt chước nàng bưng trà lên uống.
“Tạ Tòng Văn, có phải ngươi thích ta không?”.
Lời nói rõ ràng rành mạch tựa như dòng điện xộc thẳng vào màng nhĩ Tạ Tòng Văn, tay hắn ta không ngừng run rẩy, chén trà bất ngờ lăn lóc trên bàn, phát ra một tiếng “Cạch” rất nặng nề.
“Ta, ta…”.
Một lúc sau, hai gò má hắn ta đỏ bừng, giương mắt nhìn thẳng cô nương phía đối diện, can đảm cắn răng thừa nhận:
“Đúng! Ta thích cô!”.
Lục Nghi Trinh nhìn hắn ta, không khỏi liên tưởng đến vẻ mặt của nàng khi bày tỏ tại Phụng Sơn ngày đó, có lẽ cũng như thế này chăng?
Nàng lấy lại tinh thần trong chớp mắt, mỉm cười nói: “Cảm ơn ngươi đã thích ta”.
Tạ Tòng Văn trừng mắt nhìn, không hiểu lắm câu trả lời này sắc mặt có vẻ kinh ngạc.
“Nhưng mà… ta đã có người mình thích rồi”.
Cô nương đối diện giúp hắn ta dựng thẳng chén trà, lấy khăn ra lau nước đổ ra bàn. Nàng không để ý đến chén trà cũ đã đổ gần hết mà gọi cho hắn ta một chén mới.
“Cho nên, rất xin lỗi, ta chỉ có thể mời ngươi uống một chén trà thôi”.

Tạ Tòng Văn không đến Khương phủ nữa.
Còn hôn sự của Khương Cẩn Ngôn và Tạ Dung vẫn tổ chức đúng hẹn vào một ngày trời xanh trong vắt.
Hôm đó, sính lễ mười dặm, chiêng trống vang trời, con đường đón dâu bị bách tính trong thành Dương Châu kéo đến xem không còn một chỗ đặt chân.
Lúc kiệu hoa đến Khương phủ, Lục Nghi Trinh vẫn còn cùng ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và một đám trưởng bối nói chuyện ngoài phòng khách.
Cho đến khi người hầu ngoài cửa hét lớn một tiếng thì tất cả mọi người bên trong đều chấn động, lập tức nghiêm trang, chỉnh lại tư thế ngồi hoặc trở về đúng vị trí của mình.
Lục Nghi Trinh đứng một bên cửa gỗ, muốn rướn cổ lên nhìn ra bên ngoài, nhưng tiếc là từ cửa chính đến phòng khách còn bị ngăn cách bởi hành lang nên nàng không thể thấy sự náo nhiệt bên ngoài cổng Khương phủ.
Không lâu sau, một đôi tân lang tân nương tiến vào trong trước sự náo nhiệt chúc tụng của mọi người.
Hôm nay Khương Cẩn Ngôn mặc hỉ phục đỏ chót, chẳng hề giống với khí chất chững chạc ôn hòa thường ngày. Tạ Dung mặc hỉ phục màu xanh đậm, bàn tay cầm quạt, khuôn mặt xấu hổ thoắt ẩn thoắt hiện sau chiếc quạt.
Thành thân gồm ba bái.
Bái trời đất, bái cha mẹ, bái phu thê.
Sau ba bái, trời đất chứng giám, cha mẹ làm chứng, phu thê một đời một kiếp cử án tề mi.
Lục tiểu cô nương cảm thấy đây là một cách nói vô cùng mỹ mãn tươi đẹp.
Đợi tân nương được đưa về tân phòng, tiệc cưới lập tức bắt đầu.
Lục Nghi Trinh không uống rượu, nàng ngồi cạnh Khương lão thái thái, ăn chút bánh, thêm một ít chân giò ngâm tương.
Có lẽ là vì trưởng tôn thành gia, trong lòng hơi xúc động nên lão thái thái khó tránh ngậm ngùi, vành mắt ậng nước. Người vỗ tay của nàng, nói:
“Thật ra thành thân chính là chuyện rời nhà cũ, về nhà mới. Nếu như con cảm thấy nhà mới không ấm áp và tình cảm bằng nhà cũ thì chi bằng không đi cũng được”.
“Tổ mẫu…”.
“Tiểu bảo bối, hôm nay tổ mẫu nói cho con biết. Nữ nhân như chúng ta không cần sốt ruột thành thân, phải quan sát nhiều hơn, cẩn thận lựa chọn, nhất định không để mình bị tủi thân, biết chưa?”.
“… Vâng. Con biết”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.