Dịch: Phi Phi
Phía Bắc chân núi chùa Hiển Kính, con đường chính vắng lặng.
Đang chính hạ, giữa những tán cây rậm rạp, tiếng ve sầu inh ỏi chói tai. Trời đất cứ như một cái xửng hấp bánh bao lớn, ngay cả làn gió quật vào mặt cũng mang cảm giác khô nóng.
Xe ngựa lộc cộc xa hoa đi từ phía ngôi chùa.
Hai bên hông xe còn có một đội hộ vệ được trang bị đầy đủ đao kiếm, gậy gộc.
Chợt có một cơn gió nhẹ thổi đến khiến những lùm cây xanh xào xạc đu đưa.
Trong đám hộ vệ, một thanh niên mắt to mày rậm bỗng giảm tốc độ. Hắn ta cảnh giác nhìn xung quanh, cẩn thận quan sát một vòng nhưng vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ điều gì lạ thường.
Hành động này lại khiến nam nhân dẫn đầu bất mãn: “Theo sát vào, đừng để tụt lại phía sau. Nơi đây bốn phía đều là rừng, nhìn dáng vẻ của ngươi kìa, người không biết còn tưởng có sát thủ của Thiên Hương Lâu đến đó!”
“Không đúng, lão đại”. Thanh niên vuốt chuôi đao, đuổi theo kẻ mà hắn ta gọi là lão đại: “Ngài không cảm thấy tiếng ve kêu nhỏ hơn trước sao?”
“Hả? Không có. Ngươi lải nhải lắm thế, khiến đầu ta đau chết đi được”.
“Chỉ là, lão đại…”
“Được rồi, được rồi, tiểu tử ngươi cũng đừng trông gà hóa cuốc nữa. Ta biết, các ngươi đều trẻ tuổi, khí huyết sung mãn, vừa vào phủ là muốn thể hiện thân thủ của mình”.
Kẻ dẫn đầu vỗ bờ vai hắn ta, lời nói ra vẻ rất trải đời thấm thía: “Nhưng ngươi đừng quên, người chúng ta đang hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-vi-phu/1025536/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.