“Vì sao con lại không có ca ca ruột ạ?”
Đến bữa tối, Lục Nghi Trinh đột nhiên hỏi rầu rĩ.
Lục phu nhân bất ngờ với thái độ của nàng, dò hỏi khéo léo mới biết được nguyên nhân bên trong, thì ra là tiểu cô nương bị ảnh hưởng bởi những chuyện ở lớp học.
“Cơ thể của mẹ không được tốt, khó khăn lắm mới sinh được một mình con, mẹ và cha con cũng không muốn sinh thêm nữa. Nếu Trinh Nhi muốn ca ca thì đợi qua một thời gian nữa mẫu thân sẽ viết thư gọi các biểu ca ở Dương Châu đến thăm con, được không?”
Tiểu cô nương buồn rầu, lắc đầu.
“Vậy Trinh Nhi muốn thế nào?”
Nếu không tức giận thì phần lớn thời gian Lục phu nhân đều nói chuyện dịu dàng uyển chuyển, vương nét yêu kiều duyên dáng của nữ tử Giang Nam, giống như hiện tại.
Lục Nghi Trinh thích nhất mẫu thân như vậy.
Nàng vươn tay ôm Lục phu nhân, vùi mặt vào vòm ngực thơm ngát của người phụ nữ xinh đẹp. Mặc dù biểu cảm vẫn còn buồn rầu nhưng đã không còn nặng nề như trước.
“Muốn mẹ cơ”.
Giọng nói lí nhí của tiểu cô nương trước ngực truyền đến.
Lục Khương thị vừa nghe, vẫn chưa thể lĩnh hội toàn bộ ý tứ trong lời nói của con gái.
Lại nghe thấy nàng nói tiếp: “Không cần ca ca”.
…
Lục Tông trở về nhà, vừa thay xong triều phục đã nghe được Lục phu nhân kể lại nỗi buồn phiền của cô nương nhà mình.
Ông an ủi tâm trạng của Lục Khương thị, sau đó nhân lúc trời vừa tối bèn đi đến trước cửa phòng Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-vi-phu/1025531/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.