Hứa Vi Mộ dừng xe nhìn sang Úc Cẩn ngồi bên cạnh còn đang sững sờ, cả người cô nhìn như không còn chút sức lực nào.
Anh không biết Kha Thuấn Ngôn đã nói gì hoặc đã làm gì cô cho nên chỉ có thể cẩn thận từng tí để thăm dò: “Kha Thuấn Ngôn đã nói gì với em vậy?”
Cô lúc này mới quay đầu nhìn anh, đôi mắt trống rỗng kia cũng thôi mông lung nhưng mà tinh thần thì vẫn là một mảng mờ mịt. Trên gương mặt cô tựa như không còn chút máu, nếu như tỉnh táo một chút, cô nhất định sẽ hét lên mấy tiếng ầm ĩ để đánh phủ đầu không cho anh nhìn thấy bộ dáng thảm hại của cô bây giờ. Thế nhưng bây giờ cô có cố cũng không được.
Một lát sau Úc Cẩn mới rầu rĩ mở miệng: “Không có gì.”
Hứa Vi Mộ cau mày: “Vậy sao em lại khóc?”
Cô không muốn tiếp tục đề tài, nói cho qua loa: “Nước mắt không kiềm được nên khóc thôi.”
“Hắn ta khi dễ em phải không?”
Cô giật giật khóe miệng, cười khổ một tiếng: “Cứ xem như là vậy đi.”
Úc Cẩn thật sự cảm thấy quá mệt mỏi, cô không cách nào tiếp tục cư xử lí trí với anh nữa, tạm thời không muốn tiếp tục đối mặt với anh càng không muốn lấy lệ mà hành động như bình thường với anh được. Cô hiện tại không thể hỏi ra miệng điều mình muốn biết, trong lòng như nghẹn lại, ấm ức lại thêm tức giận, tay phải mở cửa xe đi xuống.
“Tiểu Cẩn.” Hứa Vi Mộ gọi cô lại.
Tay của cô để ở cửa xe mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-ve-van-thanh-mai/559283/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.