Tôi ngạc nhiên thế mà anh ta đều biết.
Nhưng giây tiếp theo, một ngọn lửa không tên bùng lên.
"Vậy là cậu luôn biết à?"
Trong mắt anh ta hiện lên một tia áy náy, nhưng vẫn cố gắng giải thích: "Tôi chỉ nhìn thấy thứ này trên bàn học của cậu. Sau đó sau khi cậu rời đi, tôi thấy nó xuất hiện trên bàn học phía trước……"
"Cậu đừng nói nữa."
Giọng nói bình tĩnh, không có chút d.a.o động.
Lông mi của Lục Hứa khẽ run lên.
"Đây là món quà sinh nhật cậu định tặng tôi phải không? Nhưng tại sao tối hôm đó không đưa nó cho tôi?"
"Anh cảm thấy là vì sao?"
"Có phải cậu hiểu lầm tôi và Cố Tích ở bên nhau?"
Tôi cau mày, kìm nén sự bực tức.
Anh ta có chút lo lắng: "Gần đây tôi mới suy nghĩ lại cẩn thận vì sao cậu lại đột nhiên xa cách tôi, thực xin lỗi, nhưng tôi thật sự không có ở bên Cố Tích! Tôi không biết tại sao trường học lại đồn đãi như vậy, người tôi thích vẫn luôn là cậu…..."
"Đủ rồi." Tôi ngắt lời.
Anh ta nhìn tôi một cách cẩn thận.
Tôi cười mỉa mai: "Cậu đừng giả vờ vô tội, cậu là đương sự, người khác nhiều lần trêu chọc cậu và Cố Tích là người yêu của nhau, chính cậu còn không biết sao?"
"Tôi, tôi chỉ nghĩ mọi người đang đùa thôi…..."
"Đúng vậy, nói đùa thôi…… Cho nên khi người ta nói tôi là người hầu của Cố Tích, cậu cũng cho rằng đó là trò đùa, còn theo người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-va-tra-xanh/3601223/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.