Ngày hôm sau thức dậy hiếm khi Tần Chiêu Dương vẫn còn đang ngủ cùng với cô, cảm giác dì cả đến thật sự có chút không ổn, sáng sớm cô phải bò dậy đến WC một chuyến, hầu hạ dì cả chu đáo, thế này mới trở về giường lại ngủ tiếp một giấc. Thức dậy sắc trời sáng rõ, bên ngoài vẫn âm u, tuyết rơi lác đác. Tần Chiêu Dương khó khăn lắm mới lười biếng một lần, khoảng thời gian này thật sự không xử lý bất cứ một việc gì, nhàn nhã cùng cô đi giết thời gian. Cho nên khi cô tỉnh, lại nhìn thấy anh còn đang ngủ. khuôn mặt lúc ngủ bình yên, lại có loại tuấn tú nói không nên lời. Tô Hiểu Thần nghĩ ngợi một lúc; tổng cộng số lần cô ngẩn người ngắm mặt Tần Chiêu Dương đến bây giờ căn bản đã tính không xuể. Có đôi khi là anh cầm bút say sưa suy nghĩ bài tập, đường cong sườn mặt nhu hòa, đôi mắt đen mịt như là đá mã não đen, trong suốt lại trong suốt. Có đôi khi là dáng vẻ anh khinh thường hơi nhếch môi, Tần Chiêu Dương đối với chuyện gì cũng hờ hững, cho nên vẻ mặt luôn luôn không sinh động, mà cái vẻ mặt này lại là xuất hiện với tỉ lệ tối đa... Đương nhiên, bày ra cái vẻ mắt này có phần nguyên nhân là bởi vì cô đủ ngốc, một phần nguyên nhân bởi vì cô trẻ con không thể dạy. Thông thường khi có thái độ này vừa mang chút khí chất cao quý lại mang chút vô lại, luôn là có thể giết cô trong một giây Nhưng do bởi nhìn lén và ngẩn người là cùng một đối tượng Tần Chiêu Dương, cho nên loại phản ứng đơn giản của người bình thường cũng trở nên cao cấp hơn. Trải qua thời gian dài Tô Hiểu Thần đã luyện đến cảnh giới sau bị bắt ngay tại trận vẫn điềm nhiên như không, hơn nữa có thể vận dụng linh hoạt trong cuộc sống thực tế, ví dụ như hiện tại. Tần Chiêu Dương mở mắt ra nhìn cô, mắt chớp cũng không chớp lấy một cái. Tô Hiểu Thần bất ngờ sau vô cùng bình tĩnh lại hai mắt nhìn anh, thế rồi mới uể oải thu hồi tầm mắt, hết thảy bình thản tự nhiên giống như người vừa nhìn trộm anh không phải là cô, không thấy một chút ngượng ngùng nào. Thức dậy, Tần Chiêu Dương pha cho cô một cốc nước trà gừng đường đỏ, nhưng tay nghề còn kém, mùi vị khá nặng. Cô ngồi trên ghế sô pha, ôm bụng gian nan đem trà gừng đường đỏ uống xuống, nóng đến đầu lưỡi đều có chút tê dại, "Quá không công bằng, vì sao con gái ai cùng có dì cả đến thăm!" Cô cau mày, ôm ôm gối, sắc mặt hơi trắng, nét mặt khó chịu liếc mắt nhìn anh một cái như là kinh nguyệt tới tất cả đều bởi vì anh. Tần Chiêu Dương tiện tay lại lật một trang tạp chí, rồi mới không nhanh không chậm nói: "Cấu tạo thân thể không giống; em trách ai?" Tô Hiểu Thần tức ưng ức nhìn tuyết ngoài cửa sổ càng rơi xuống càng lúc càng lớn, "Không thèm nói." Tính cách ngang bướng này làm cho Tần Chiêu Dương vô cùng thoải mái, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ; nhiệt tình mà nói một câu, "Anh nhớ rõ năm cấp 2 lợi dụng cái cớ này em trốn không ít buổi thể dục, cô giáo thể dục cũng nghi ngờ có phải 1 tháng chỉ có một tuần lễ là dì cả không đến hay không. Trung học càng không cần phải nói, mỗi lần phải chạy bộ dì cả liền đến, đến cuối cùng thể dục không đạt tiêu chuẩn, cũng không biết là ai ở nơi đó ôm anh khóc." Tô Hiểu Thần bị anh nói cả mặt đều có chút nóng lên, trực tiếp đem gối ôm trong tay ném tới, "Anh ngậm miệng, không được nói." Anh che môi như cười như không liếc cô một cái; "Muốn anh xoa cho em không?" Câu nói này nói thật sự đánh trúng vào điểm yếu, Tô Hiểu Thần run run, mau chóng đến... Cơm trưa rất đơn giản là một bát mì, Tô Hiểu Thần chỉ huy, Tần Chiêu Dương phụ trách nấu, khi mì sợi chín không hề khác chút nào với Tô Hiểu Thần nấu. Tô Hiểu Thần bày tỏ vẻ không phục, hung hăng ăn thêm một quả trứng chần trong bát của anh! Thời gian buổi chiều khả quan hơn một chút, xem phim chơi trò chơi, Tô Hiểu Thần chơi chưa thoả mãn, đã đến 5 điểm, bắt đầu đi đến khách sạn Thịnh Xa, tham gia họp lớp. Thật ra Tô Hiểu Thần muốn đến xem ai thay đổi nhiều nhất, xem ai trở nên nổi bật kiểu tụ tập ganh đua so sánh không có gì hứng thú, nhưng ngại bày ra cho Từ Nhu Tình nhìn thấy, khi đó tâm trạng yếu đuối, bốc đồng lên đã nói "Được thôi", cho nên việc đã đến nước này, cô đã không có cơ hội đổi ý rồi. Tần Chiêu Dương tự mình lái xe đi, lần này lại đổi một cái khác trước, rất là phong cách mở một chiếc Lamborghini. Tô Hiểu Thần vẫn là lần đầu tiên thấy anh đi chiếc xe này, đi xung quanh vài vòng rồi trực tiếp nằm sấp ở trên thân xe, "Em đột nhiên phát hiện ra tình cảm của em đã thay đổi, em cảm thấy em yêu xe của anh hơn." Tần Chiêu Dương liếc cô một cái; ánh mắt lạnh lẽo, "Em dám." Tô Hiểu Thần rụt cổ lại, dùng sức sờ thân xe mấy cái, "Em không dám..." Tần Chiêu Dương nhất thời vui vẻ, nở nụ cười, vặn vài vòng chìa khoá, "Đây là của chú hai, vừa lúc chương trình học học kỳ sau của em không nhiều, em đi thi bằng lái xe, đến lúc đó muốn xe gì anh mua cho em." Tô Hiểu Thần lập tức cảm động "Lệ nóng vòng quanh", vừa định khen Thái Tử gia gần đây tại sao lại có đạo đức như thế, anh đứng bên cạnh cửa xe nói, "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là kết hôn với anh rồi nói sau. Bằng không em lừa thân thể anh, lại lừa cả tài sản của anh, cao chạy xa bay anh biết tìm ở đâu? Kết hôn tốt xấu gì cũng còn có pháp luật bảo vệ." Tô Hiểu Thần ghét bỏ mà lườm một cái: "..." Thật không biết xấu hổ. Cho dù Tần Chiêu Dương hai bàn tay trắng, thì với thân hình của anh, mặt anh, kỹ thuật kia của anh... Uy, mặt nghiêm túc, muốn đi đâu, nói đúng ra là tuỳ tiện xét một phương diện nào đó của Thái Tử gia đều nổi trội, OK? Cũng là tiểu yêu tinh tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp tiếp nhận nét đẹp của người trước lại còn nổi trội hơn, trừ bỏ thân phận Thái Tử gia, anh cũng đã toả sáng chói lọi năng lức tiềm tàng xứng đáng dòng chữ đàn ông chất lượng cao. Đến cửa khách sạn Thịnh Xa thì vừa lúc gặp phải Từ Nhu Tình đang đi vào, cô đi xe Kha Thụy đến, sau khi Tô Hiểu Thần xuống xe nhìn ra xa, vừa lúc nhìn thấy Kha Thụy cười cười với cô, khách khách khí khí. Từ Nhu Tình cũng nhìn thấy, co kéo khóe môi cười có chút thâm ý, nét mặt càng có vài phần phức tạp khó phân biệt. Bọn họ tuy rằng không muộn, nhưng tuyệt đối không tính là sớm, khi bước vào dãy ghế đã kín hết chỗ, đề tài nói chuyện khá rộng, tạo mọi đề tài, phân tích tình trạng đất nước. Từ Nhu Tình đi vào trước, hôm nay cô tận lực chú trọng ăn mặc, kiều diễm rung động lòng người, khác hoàn toàn so với quá khứ xinh đẹp thuần khiết. Tô Hiểu Thần lại không chú tâm vào trang phục, nhưng tôn trọng cùng lễ phép tối thiểu cũng có, cũng có quan tâm một chút. Lơp trưởng nhìn thấy cô lại là rất vui mừng, lôi kéo Từ Nhu Tình và cô liên tục tâm sự rất nhiều chuyện, nhìn thấy Tần Chiêu Dương nói chuyện điện thoại xong theo sau vào thì lại sững ở tại chỗ. Tô Hiểu Thần theo tầm mắt của cậu ta nhìn qua —— Tần Chiêu Dương hôm nay không mặc vest, bên ngoài mặc áo gió dài, bên trong mặc áo len màu nhạt, quần dài sẫm màu, kỳ thật là cách ăn mặc rất tuỳ tiện, nhưng bù lại có ở một gương mặt đủ trêu hoa ghẹo nguyệt, quả thực là nổi bật lên khí chất không giống người thường, càng không cần phải nói là anh đã tự mang hào quang, trong phạm vi mười thước kia nhất định đã bị ánh hào quang của anh chiếu sáng. Ánh đèn nhẹ nhàng làm nổi bật những đường nét, mặt mày anh đều thêm dịu dàng, tuấn tú, lỗi lạc, mang theo ánh mắt không mấy quan tâm kia kia, quen thuộc như Tô Hiểu Thần cũng có chút tim đập loạn nhịp. Haizzz! Tuyệt đối là cố ý! Anh nhìn cũng không thèm nhìn người khác, trực tiếp đi về phía cô. Danh tiếng của Tần Chiêu Dương ở năm nhất trung học nổi như cồn, không nói đến khoá Tô Hiểu Thần, các bạn gái nhỏ hơnTô Hiểu Thần 3 khoá, tùy tiện tìm một người hỏi xem, 10 người thì đến 9 người đều biết Tần Chiêu Dương. Tô Hiểu Thần đối với việc này tỏ vẻ rất mệt mỏi phiền muộn, "Mình kém hơn anh chỗ nào... Được rồi, mình so ra thì kém hơn anh một chút... Này này này, kém rất nhiều, nhưng mình tốt xấu cũng coi như nhân vật làm mưa làm gió một nửa đi?" Vừa dứt lời, trưởng lớp liền hừ lạnh một tiếng, "Đúng vậy, cách làm mưa làm gió của cậu như thế cũng không có nhân vật nào có thể đạt đến đâu, mỗi tháng đều bị phạt viết một bản kiểm điểm, 3 ngày hai lần bị phạt chép toàn bộ sách giáo khoa, nói ra thì kinh nghiệm của cậu tuyệt đối có thể là tấm gương mang ra kể chuyện cho các em khoá sau đáng yêu nghe." Tô Hiểu Thần đè lớp trưởng lớp ở trong góc khuất đánh một trận. Tần Chiêu Dương chỉ cười mà không lên tiếng. Khi bày tiệc lớp trưởng đầu tiên là giới thiệu tất cả mọi người một lần, khi đến chỗ Tần Chiêu Dương gần như là nhấc lên một đẳng cấp khác. Tô Hiểu Thần mím môi mở đồ uống của mình, tan nát cõi lòng tột đỉnh, thời đại đồng tiền ảnh hưởng đến thái độ. Trên mặt Tần Chiêu Dương một biểu hiện nhỏ cũng hoàn toàn không có, là dửng dưng nhướng nhướng mày, đơn giản lần nữa tự giới thiệu bản thân một chút, "Tôi là Tần Chiêu Dương, là vị hôn phu củaTô Hiểu Thần." Tô Hiểu Thần nghiêng mặt qua nhìn anh, nét mặt anh càng thêm thản nhiên, "Tôi nói sai rồi?" Lời nói vừa dứt, mọi người đều ồn ào, càng có người nói đùa hỏi Tô Hiểu Thần, " đồng chí Hiểu Thần, cậu yêu đương theo đổi bao nhiêu năm thì cưa đổ được Tần Chiêu Dương?" Tô Hiểu Thần vừa há miệng, còn chưa kịp đáp trả đáp, Tần Chiêu Dương đã muốn vừa quét mắt qua thay cô trả lời, "Không phải cô ấy chủ động, mà là tôi theo đuổi cô ấy." ... Là như vậy sao? Tô Hiểu Thần cả người đều ngốc, tại sao cô nhớ rõ là cô chủ động tới mà? Cục diện tiếp sau tự nhiên không cần nói thêm nữa, chủ đề hơn phân nửa vây quanh Tần Chiêu Dương và Tô Hiểu Thần, thần kỳ chính là, uống rượu nhiều đến như vậy quả thực là một người cũng không thể rót cho Tần Chiêu Dương một ly. Vẻ mặt anh lạnh nhạt lại dễ dàng tránh né một ly, hết sức chuyên tâm gắp đồ ăn cho cô, "Ăn của em là được rồi, đừng có ngó nghiêng, không thừa chỉ số thông minh quan tâm người khác?" Tô Hiểu Thần chỉ số thông minh vô tội cũng bị thương. Ngoại trừ một số đề tài nào đó làm người ta không thích, kiểu tụ tập như này kỳ thật vẫn rất có ý tứ, Tô Hiểu Thần ngồi trong góc khuất đã thành công đem bạn cùng lớp trước đây nói chuyện linh tinh một lần. Từ Nhu Tình uống hơn nhiều đi WC, vừa rời khỏi liền có vài nữ sinh không quen ngồi lại đây, mắt nhìn người bên cạnh vẻ mặt thủy chung nhàn nhạt, lực chú ý đều ở trên người Tần Chiêu Dương của cô, hạ thấp giọng xuống hỏi: "Hiểu Thần, cậu có biết bạn trai của Nhu Tình là ai hay không?" Tô Hiểu Thần ngạc nhiên một chút; vừa bày ra ý cười thân thiện lập tức cứng đờ, giả ngu "Hả?" Một tiếng. Nữ sinh kia tưởng rằng cô không biết, cười cười, "Nói ra thì; trước đây Nhu Tình còn nói xấu sau lưng cậu, tôi nghe nói có một số tin tức xấu, nói là được bao dưỡng..." Tô Hiểu Thần sắc mặt rốt cuộc trầm ngâm, "Đừng nói nữa." cô cắt ngang cô ta. Nét mặt nữ sinh kia có chút kinh ngạc, kéo kéo khóe môi cười rộ lên không mấy quan tâm, giọng điệu lại có chút nghiêm khắc, "Lời không thể nói lung tung, đừng nói khi nào tự mình tận mắt nhìn thấy như thế. Tôi không thích nghe lời nói như vậy, tôi hi vọng về sau cũng không nghe thấy từ miệng người khác nhưng vấn đề giống như thế này; hiểu không?" Nữ sinh kia có vẻ muốn về ngồi lại chỗ ngồi của mình, Tô Hiểu Thần lại rốt cuộc không cười. Ăn cơm xong, thời gian còn sớm, trưởng lớp liền tổ chức trận tiếp theo, đi KTV ca hát. Tô Hiểu Thần sau việc vừa rồi, cũng sớm đã có vẻ không mấy hứng thú, kéo kéo tay anh, "Em không muốn đi." "Vậy thì về nhà." Anh giơ tay khép lại cổ áo cô, "Đợi lát nữa đi xuống dưới lầu mua cái bánh ngọt chocolate cho em làm bữa khuya." Tô Hiểu Thần mắt chính là "Vụt" mà sáng lên, năng lượng lại được bơm đầy trở lại, "Được!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]