Chương trước
Chương sau
Tô Hiểu Thần cảm thấy đời này cô đắc tội với rất nhiều người, từ nhỏ đi học cho tới bây giờ, chỉ cần là thích Tần Chiêu Dương thôi thì cũng đã đắc tội một lần rồi, người nhiều quá, cô thực sự không nhớ rõ đi tính toán chi ly là khi nào đắc tội vị nào.
Cô dứt khoát lên mạng, mở diễn đàn của trường lên, liếc mắt liền thấy bài post hồng nhạt đập vào mắt.
Nguyên cái tựa đề không thôi cũng đã rất hấp dẫn ánh mắt người nhìn rồi: Vị học tỷ năm tư nào đó hư hư thực thực được bao nuôi, phi pháp ở cùng một chung cư, bán thịt cầu vinh!
Nói thật, Tô Hiểu Thần cảm thấy nếu như chính cô trông thấy tiêu đề bài post này thì đoán chừng là nghĩ thế nào cũng không ra nhân vật chính trong bài post đó chính là mình, nhưng mà vừa mở ra nhìn thì cô liền nổi trận lôi đình....
Tô Hiểu Thần bình thường ở trong trường đích thực là rất khiêm tốn, nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng đến việc thích dùng những món đồ xa xỉ của cô, thỉnh thoảng Tô Khiêm Thành đi công tác đều luôn nhớ mua quà về cho cô và Hàn Tiêu Ly, trong đó không thiếu những đồ hàng hiệu vật báu.
Nhưng ở trong trường, số lần cô đeo đồng hồ có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng không biết là chủ lầu kia chụp lén thế nào, mặc dù có chút miễn cưỡng, tuy nhiên vẫn có thể nhìn thấy rõ.
Đáng lẽ như vậy cũng chẳng nói ra được vấn đề gì, nhưng là đặt cùng với mấy tấm ảnh cô bước xuống từ những chiếc xe đắt tiền khác nhau, lại thêm những câu văn thêm mắm thêm muối vào, thật giống như một câu chuyện hoàn toàn có thật.
Ngay từ đầu đã là những ngôn từ vô cùng châm chọc, nói thật đến nỗi giống như đã từng tận mắt chứng kiến vậy.
Lúc đầu, khuôn mặt trên các bức ảnh đều được làm mờ đi, mọi người cũng chỉ là mơ hồ suy đoán nhân vật chính là ai. Cuối cùng lại càng ngày càng có nhiều người vào bình luận, những tấm hình kia của chủ lầu đều bị mọi người trên mạng đào ra so sánh toàn thân, bên trong có mấy tấm hình Tô Hiểu Thần cùng Tư Tư mệt mỏi đi tìm việc làm nguyên một ngày, đi vào quán bán đồ ăn vặt mua bánh mì hay là hình cô ngồi ở ven đường đếm tiền tiêu vặt....
Nếu như lần này Tô Hiểu Thần không thấy được những thứ này, có lẽ cũng không nhớ rõ chính mình đã từng có thời kỳ ám muội móc tiền lẻ toàn thân, mà đặc biệt là dùng để đi mua đồ ăn vặt.
Chờ cô đọc một mạch qua trang thứ hai, chủ lầu đã đăng lên tấm ảnh chụp cô và Tần Chiêu Dương cùng quay về nhà trọ.
Cô xem thực sự rất là buồn bực, lại thêm những người bình luận kia không hề biết rõ nguyên do, ngôn từ đều rất châm chọc, độc ác. Đương nhiên, trong đó cũng có xen vào những bóng nam thoạt nhìn rất đẹp trai..... vào bình luận.
Bài post mở ra vào tối thứ bảy, đúng lúc Tần Chiêu Dương mời bạn cùng phòng của cô đi ăn, trong đó có một bức ảnh chụp chứng minh ở chung phi pháp có lẽ là chụp được vào đêm đó.
Nữ sinh năm thứ tư đại học cùng bạn trai ở chung khẳng định cũng không phải số ít, chủ yếu là bài post ngay từ đầu đã lấy chủ đề là nữ sinh hư hỏng ham giàu, hơn nữa chủ lầu cũng được coi như là nhân vật công chúng non nửa, lời lẽ sắc bén, quan điểm đặc biệt, có người ủng hộ cho mình.
Vốn là bài post này có phần nội dung giải thích không được rõ ràng lắm, nhưng được chủ lầu trau chuốt một hồi lại có vẻ như là chuyện đương nhiên. Lại thêm phản ứng đối ngoại của Tô Hiểu Thần có chút chậm chạp, cũng không thích kết giao nhiều bạn bè, cũng liền chỉ quen biết người bên trong phòng ngủ chung, trong lớp ngoại trừ lớp trưởng, có lẽ cũng không còn ai có thể nhớ tới cái tên Tô Hiểu Thần này.
Cho nên bài post mới có thể càng ngày càng hot như vậy.... cũng có thể hiểu liền được.
Tư Tư đoán thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới gửi đến cho cô một khung chat, "Cậu vẫn ổn đấy chứ?"
Trong khoảng thời gian ngắn Tô Hiểu Thần cũng không thể nói rõ cảm giác của mình bây giờ là như thế nào, mặc dù những lời bình luận kia đều đến từ những người xa lạ, cô hoàn toàn có thể không cần để ý tới, nhưng từng câu từng chữ kia lại như từng nhát dao đâm vào tim cô, chạm vào là thấy máu.
Mặc dù cô là một người không tim không phổi, người thấy sóng gợn không sợ hãi, giờ phút này cũng giận đến toàn thân phát run.
Bất quá loại cảm giác này cũng chỉ là trong phút chốc, Tô Hiểu Thần rất nhanh đã bình tĩnh lại, "Lão đại không phải là quen biết chủ diễn đàn này sao? Loại bài post này để cho cậu ta xóa đi."
Tư Tư dừng một chút mới trả lời: "Lão đại đã sớm liên lạc với chủ lầu, nhưng người ta không xóa...."
Tô Hiểu Thần nhất thời hết biết nói gì, chủ diễn đàn này cô cũng có một chút ấn tượng, mi thanh mục tú, là một vị thư sinh đậm chất văn nhược, lại tự đánh giá mình rất cao, không thể nào ở chung được. Lại đối với những nữ sinh ham tiền đặc biệt kỳ thị, giống như loại bài post này.... Cậu ta không thêm một chút tinh hoa nào cũng là đã rất hạ thủ lưu tình rồi.
Cô suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy cậu có biệt chủ lầu này là ai không?"
Lúc này Tư Tư trả lời rất nhanh: "Biết, đã tra ra được. Là sinh viên năm ba, cậu lúc nào lại đi trêu chọc cô bé năm ba rồi hả? Cậu không biết sao, càng là loại ngà voi đợi trong tháp, lại càng không biết đến trời cao đất rộng là gì đâu."
Tô Hiểu Thần cố gắng nhớ lại một chút, cuối cùng vẫn là quả quyết bỏ qua, "Tên là gì?"
"Tên là Lưu Huyên, hai người các cậu có thể là đã từng cùng một bàn không chỉ một lần a."
Tô Hiểu Thần lúc này đã biết, Lưu Huyên là tân văn hệ, thích Ôn Mục Tây và cũng đã từng theo đuổi cậu ta. Vẫn còn nhớ rõ khi đó Ôn Mục Tây lấy cô làm cớ để từ chối Lưu Huyên, về sau lại có vài lần hai người thi đấu tranh hạng nhất, cuối cùng đều là Tô Hiểu Thần áp chế được cô ta, không có ngoại lệ.
Cô kỳ thực cũng rất buồn bực, từ sau khi nhìn thấy ánh mắt thù địch của cô bé kia thì dần dần cô cũng ít tham gia vào các cuộc thi và các hoạt động hơn, chủ yếu là tham gia các hoạt động giữa các khóa như thế này có thể giúp tăng thêm vài phân....
Tư Tư đợi một hồi lâu cũng không nhận được tin tức gì của cô, sốt ruột lại nói thêm một câu: "Tớ cho cậu biết a, bài post này không chỉ có trên diễn đàn thôi đâu, hiện tại trên weibo cũng đang truyền nhanh như gió rồi, một vài mạng xã hội khác.... Cũng đều có, hừ."
Tô Hiểu Thần trầm tư chốc lát mới nói: "Không cần phải để ý đến nó, lúc này gấp đến muốn giậm chân thì cũng vô dụng thôi. Ngày mai cậu có về trường không? Cùng tớ đi tìm Lưu Huyên kia một chút. Tớ đi ngủ trước đây, buồn ngủ chết tớ rồi."
Tư Tư: "..."
Tô Hiểu Thần sau khi tắt QQ, vừa ngồi trước máy tính một lúc, lại lên weibo cùng một số trang mạng xã hội khác xem một chút, quả thực nơi nơi đều là bài post này, cô đưa tay xoa xoa mi tâm, lại nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp tắt máy.
Nhưng nằm ở trên giường lại lăn qua lăn lại không ngủ được, vốn là vẫn còn không cảm thấy có cái gì, trong lòng vừa tĩnh xuống lại lập tức nghĩ tới những quan hệ lợi hại trong đó. Sức mạnh của dư luận quá cường đại, nếu cô không sớm nghĩ ra biện pháp giải quyết một chút, có khi đến lúc đó lại bị nước miếng làm cho chết chìm lại cũng không biết mình cuối cùng là chết như thế nào.
Không biết có phải là do trong lòng có tâm sự hay không, sáng sớm chuông đồng hồ báo thức còn chưa reo mà cô đã mở mắt, lúc xuống dưới lầu thì Hàn Tiêu Ly đã thức dậy, làm điểm tâm đợi cô xuống lầu rồi ăn.
Tô Hiểu Thần đến ngồi bên cạnh bàn, vừa mới động đũa, Hàn Tiêu Ly rất nhẹ nhàng hỏi: "Con với Chiêu Dương ở chung một chỗ phải không?"
Tô Hiểu Thần kinh ngạc đến thiếu chút nữa lật úp chén cháo trước mặt, chột dạ không cẩn thận lại cắn phải đầu lưỡi, đau đến phải hít một ngụm khí lạnh, "Hả, làm sao mà mẹ biết?"
Hàn Tiêu Ly liếc liếc cô, hừ hai tiếng rất là đắc ý, "Con là con gái của mẹ mà, mẹ với ba con mặc dù cái gì cũng không nói nhưng trong lòng đều biết hết đấy nhé. Nhưng mà mẹ cảnh cáo con, phải biết giữ mình trong sạch đấy."
Tô Hiểu Thần âm thầm đỏ cả hai tai, lại vừa la ầm lên: "Mẹ làm sao lại không tin con gái ruột của mình."
Hàn Tiêu Ly cười cười, "Con nói đúng, mẹ không tin con có thể khống chế được mình."
Tô Hiểu Thần: "..." Còn có thể vui vẻ mà làm mẹ con nữa sao?
Tần Chiêu Dương ở trước cửa đợi một hồi, lúc thấy cô ra đi đến trước mặt, "Ăn sáng rồi hả?"
Tô Hiểu Thần gật gật đầu, vừa đóng cửa xe lại vừa nói: "Tối nay em ở ký túc xá, không về nhà đâu."
Tần Chiêu Dương "Ừm" một tiếng, xe chạy ra khỏi cửa lớn của Đế Tước Thế Gia, anh mới chậm rãi hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Thái tử gia quả thực anh minh thần võ....
Cô cân nhắc một lát, mới nói: "Ừm, xảy ra chút chuyện cần em phải trở về một chuyến."
Tần Chiêu Dương nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Một mình em có thể tự giải quyết được không?"
"Hẳn là có thể đi." Tô Hiểu Thần có chút không xác định, ngay sau đó như nhớ tới cái gì, hơi có chút ngạc nhiên, "Anh không hỏi em là có chuyện gì sao?"
Vừa lúc gặp đèn đỏ, anh chậm rãi dừng xe, ngón tay để trên tay lái khẽ gõ nhẹ mấy cái, giọng điệu vừa bình tĩnh lại tự tin, "Anh tin em có thể tự giải quyết, không cần phải hỏi."
Tô Hiểu Thần quay mặt lại liền chống lại ánh mắt của anh, mang theo ý cười, thần thái phấn chấn.
Chỉ có điều, chờ đến khi Tô Hiểu Thần vừa vào công ty mới phát hiện ra được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, mọi người đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn cô, lại vừa như muốn nói lại thôi, có chút che giấu không được trực tiếp nhượng bộ lui binh đối với cô.
Cô nhịn một lúc vẫn là không nhịn xuống được, hỏi sư tỷ bàn bên cạnh, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Sư tỷ liếc mắt nhìn cô một cái, hiển nhiên là không thích xen vào náo nhiệt, nhưng vẫn đem màn hình máy tính quay qua cho cô coi.
Rõ ràng là bài post liên quan đến cô, nguyên thiếp rập khuôn, chỉ mặt gọi tên, văn hay tranh đẹp....
Tô Hiểu Thần biến sắc, làm sao cũng ngồi không yên, trầm mặt đi xin nghỉ, trực tiếp kéo Tư Tư lên cùng trở về trường. Trên đường về bị kẹt xe, cô gọi điện thoại cho Ôn Mục Tây, để cho cậu ta hẹn Lưu Huyên đi ra ngoài.
Ôn Mục Tây mặc dù không hiểu ra sao nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, sau khi hẹn người liền gửi một tin nhắn đến cho cô, bên trên là mỗi dãy địa chỉ, nhắc tới cũng khéo, chỗ hẹn vừa đúng là quán lần trước cô cùng Trần Thiếu Trác và Từ Nhu Tình dùng cơm với nhau.
Lúc Lưu Huyên trông thấy Tô Hiểu Thần còn có chút ngoài ý muốn, ánh mắt vòng qua vòng lại hai vòng trên mặt Tô Hiểu Thần cùng Ôn Mục Tây liền lập tức sáng tỏ, "Tôi nói làm sao lại có thể hẹn tôi đi ăn cơm kia chứ."
Tô Hiểu Thần nhíu mày, bất động thanh sắc. Trong tay cô mang theo chính là chiếc LV mang từ nhà tới ngày hôm nay, cứ như vậy công khai trực tiếp ném lên trên bàn ăn, ngữ khí bất thiện, "Bài post kia là do cô đăng?"
Lưu Huyên cũng ném dao nĩa trong tay xuống một cái, phát ra tiếng va chạm chói tai, nhất thời dẫn tới vô số ánh mắt nhìn lại.
Tư Tư trợn trắng mắt, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô ép cô đi vào phía bên trong, "Lưu Huyên, cô có biết bây giờ nếu như là tung tin đồn nhảm sẽ phải chịu một cái giá thật lớn hay không? Tôi khuyên cô nên lập tức xóa bài post đó đi, đồng thời phải đăng một bài trịnh trọng nói xin lỗi, không thì phải tự gánh lấy hậu quả."
Lưu Huyên cong khóe môi cười một cái, "Có quỳ gối xuống cầu xin tôi tôi cũng sẽ không xóa bài post đó, lúc đầu sao lại còn không biết đến tự trọng?"
Tô Hiểu Thần ban đầu vẫn một mực không lên tiếng, nghe đến đó sắc mặt gắng gượng lắm mới được coi là bình tĩnh, nhưng Ôn Mục Tây lại mang vẻ mặt đầy nghi hoặc, "Mọi người đang nói chuyện gì vậy a? Bài post gì?"
"Những nội dung cô viết trên bài post kia tôi đều có thể giải thích, hiện tại tôi bình tĩnh hòa nhã ngồi ở đây cũng không phải là tới để cầu xin cô xóa bài post đó đi, mà là để cho cô biết cô nhất định phải xóa bài post đó, nếu không thì tôi thực sự sẽ tố cáo cô tội phỉ báng người khác." Thanh âm rét lạnh vang lên, khuôn mặt trầm xuống giống hệt như chuyện cô vừa nói đã xảy ra.
Lưu Huyên thực sự bị nét mặt của cô hù dọa, sắc mặt hơi có chút mất tự nhiên, "Cứ coi như là tôi xóa bài post trên diễn đàn đi thì những trang khác tôi cũng không có biện pháp."
"Làm sáng tỏ mọi chuyện rồi xin lỗi, có thể không?" Cô nhìn Lưu Huyên đối diện, lại rất nghiêm túc nói: "Cô lại hoàn toàn không hề biết đến việc truyền bá tin tức giả lại tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi. Tôi, một người trong sạch, lại bị vài nét bút xấu xa của cô biến thành "Nữ sinh hám tiền". Tôi đắc tội cô lúc nào hả? Mà để cho cô xuống tay vu cáo hãm hại tôi nặng như vậy?"
Lưu Huyên bị cô nói đến khuôn mặt hết xanh lại trắng, cuối cùng có chút thẹn quá hóa giận, "Cô đừng có quá đáng, chính cô không giữ mình trong sạch, được bao nuôi đi theo người ta ở chung, tôi vạch trần chân tướng thì thế nào hả?"
"Vạch trần chân tướng?" Tô Hiểu Thần cười lạnh một tiếng, lúc này là thật sự bị chọc tức, "Chỉ vì bạn trai tôi làm việc ở công ty cao cấp, tôi cùng bạn trai tôi yêu nhau thì liền biến thành là được bao nuôi? Tôi mang LV, đeo đồng hồ hiệu thì chính là bán thịt cầu vinh? Tam quan của cô có vấn đề không vậy?"
*tam quan: đại loại là ba cách nhìn
Dừng một chút, cô lại chất vấn, "Lưu tiểu thư, tương lai cô sau này muốn tham gia vào ngành truyền thông, cô, ngay cả nguồn gốc thông tin cũng chưa xác định rõ ràng mà đã dám tùy tiện đăng tải. Cô bây giờ cũng là một nhân vật của công chúng, vậy sau này khi cô đi công bố tin tức lại cũng định dùng những thông tin không hề có thật này đi lừa gạt người khác hay sao?"
Côsuy luận rõ ràng, từng câu từng chữ như châu như ngọc, mấy vấn đề luân phiênnhau ném xuống, Lưu Huyên nhất thời im lặng vô thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.