Tô Hiểu Thần cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn anh, nhếch môi quật cường không muốn mở miệng trước nói chuyện với anh.
Ở giữa hai người là một cây đèn đường, còn có vài con bọ nhỏ bay vòng quanh ngọn đèn, cô bị nhìn chằm chằm mấy lần, tay cảm giác ngứa không chịu được, chỉ muốn gãi một phen, nhưng mà nếu gãi tay... Khí thế mà nãy giờ cô thật vất vả xây dựng ra liền biến mất.
Cô vẫn nhẫn nhịn không duỗi tay, thật lâu, vẫn là Tần Chiêu Dương xoay người trước, giọng điệu mờ mịt bỏ lại một câu, "Lên lầu trước đã."
Lúc đó Tô Hiểu Thần mới nhanh chóng thi triển Long Trảo Thủ của nhà họ Tô, nhanh chóng gãi vài cái vào chỗ bị cắn, anh nghe thấy tiếng động thì ngoái đầu lại, cô lập tức làm như không có việc gì bỏ tay xuống, giả vờ nhìn trái nhìn phải.
Tần Chiêu Dương tự nhiên biết cô đang làm gì, nhịn chốc lát, lúc quay đầu vẫn cong khóe miệng cười một cái.
Mỗi lần anh có đầy một bụng hỏa muốn phát tác, nhưng bỗng nhiên gặp phải cô, luôn là không hiểu sao tất cả hóa thành một vũng nước.
Đợi đến trên lầu, Tô Hiểu Thần liền tiên phát chế nhân, ném túi trong tay xuống đất, tức ưng ức mà ngồi trên ghế sô pha, "Anh ở trước mặt Noãn Dương đều không giữ thể diện cho em chút nào."
Tần Chiêu Dương liếc cô một cái; khinh thường trả lời.
Sĩ khí của Tô Hiểu Thần lập tức bị suy yếu một mảng lớn, "Không để ý tới em? Vậy thì đời này anh đều đừng để ý tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-tuong-thanh-mai/559623/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.