Tuy rằng tối hôm qua, sau khi tới phòng ngủ, công việc duy nhất của Lí Thời là nhào lên giường làm tổ, ngủ say sưa. Sáng sớm, Trần Duy Mặc còn làm cho cậu một bữa sáng phong phú.
Một ngày như bao ngày, Lí Thời mở cửa hàng rồi dùng máy tính thu ngân lên mạng xem bài post, xem chim cánh cụt. Khó có được mười một ngày nghỉ, cậu lại ốm liệt giường, bỏ lỡ thời cơ phát kịch tốt nhất của mọi người. Giờ ngồi lật lại post kịch, nhìn liên tiếp vài post của “Không biết viết văn”, trong lòng Lí Thời cảm thấy thỏa mãn.
Máu văn nghệ của Lí Thời trỗi dậy, ngơ ngác chống đầu nhìn màn hình, đại não mau chóng vận động, biết bao hồi ức từ lúc ở bên Trần Duy Mặc trào dâng, cứ tưởng chẳng sao cả, nhưng Lí Thời không chịu nổi mà thử tính toán. Hai người mới quen biết nhau chưa đến bốn tháng, bốn tháng đó. Vậy mà giờ đã ở chung rồi, có phải phát triển… quá nhanh không?
“Xã hội bây giờ thịnh hành thức ăn nhanh…” Lí Thời yên lặng tự nhủ trong lòng một trăm lần, tự tẩy não, đọc được một nửa thì càng thấy kinh khủng —- Nếu như Trần Duy Mặc vứt bỏ thức ăn nhanh thì làm sao bây giờ?
Vì thế, khi Trần Duy Mặc mang cặp lồng vui vẻ mở cửa tiệm sách ra, thấy được bộ dạng ông chủ ngốc nghếch đang ngồi ngây ngẩn, ánh mắt mơ màng, miệng lẩm bẩm.
“Sao thế, em còn chưa tỉnh à?” Trần Duy Mặc quơ tay trước mắt Lí Thời.
Cậu lắc đầu, dường như muốn vứt bỏ mấy suy nghĩ vớ vẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-truc-ma/559579/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.