Hồi mới ra nước ngoài, Sâm Kim và Vệ Quốc chủ yếu là liên lạc qua thưtừ, mà đều là thư viết tay cả, nói ra thì người thời nay chắc sẽ khôngtin.
Nhưng lúc đó đúng là họ để sẵn một xấp giấy viết thư, cầmmột cái bút bi, rồi cứ thế từng nét từng chữ viết ra. Cô kể rất chi tiết về cuộc sống, công việc và tình hình học hành của mình ở Mỹ, anh lạimiêu tả tỉ mỉ về cuộc sống, công việc và tình hình học tập của anh ởTrung Quốc. Chỉ có đầu thư và cuối thư có một vài câu tình cảm, còn vănlà những nội dung không quá ủy mị.
Thư của cô thường dài hơn thư của anh, cô cứ viết là viết đến năm sáu tờ giấy, có lúc vì để thư không vượt quá trọng lượng nên cô còn viết hai mặt. Nhưng thư của anh thườngchỉ hai ba trang, có khi cũng viết hai mặt, nhưng phần lớn đều chỉ viếtmột nặt.
Cô liền ấm ức, trách anh viết thư quá ngắn.
Anh giải thích rằng: Anh không thể bằng em, em là con gái của nhà văn, bảnthân cũng là mầm ươm nhà văn, em cầm bút lên thì văn chương dào dạt nhưthác đổ, viết thế nào cũng có thể viết thành bài dài. Còn anh viết gìcũng giống như bắt sâu vậy, phải từng chữ từng chữ miêu tả trên giấy.Anh viết được hai ba trang thì mất thời gian gấp ba bốn lần em.
Cô tin anh nên không trách anh nữa.
Tần suất họ viết thư, ban đầu là nửa tháng một lá, sau đó là một tháng mộtlá, vì thư gửi từ Mỹ về Trung Quốc cần nửa tháng, thư gửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-thanh-mai/559251/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.