Lúc dư dả thì hình như tiêu tiền cũng dễ chịu hơn, chẳng tiết kiệm gìnhưng cũng vẫn có tiền tiêu. Đến khi không dư dả nữa tiền hình như cũngchẳng đâu vào đâu, rất tằn tiện nhưng tiền vẫn cứ trôi đi đâu.
Đúng lúc Sầm Kim cảm thấy tiền càng ngày càng vơi nhanh thì bưu điện cũngcùng góp vui, gửi cho cô một thông báo, nói tiền điện thoại trong tàikhoản của cô đã dùng hết, mời cô nhanh chóng đến nộp tiền, nếu không sẽcắt điện thoại.
Cô thấy rất lạ, tiền điện thoại của cô là nộpnửa năm một, vậy mới có hơn hai tháng sao đã dùng hết được? Kể từ khi cô ra ngoài gọi điện thoại cho Vệ Quốc thì điện thoại ở nhà chỉ dùng đểnói chuyện với bố mẹ, nhưng thế cũng chỉ có một tuần một lần, hơn nữatoàn bố mẹ gọi tới, lại là điện thoại đường dài nên cả hai phía đều cốgắng tiết kiệm thời gian, chưa bao giờ nói dài cả. Sau khi Chỉ Thanhnghỉ việc, cũng chẳng có điện thoại gì. Tiền điện thoại trong tài khoảnsao có thể hết nhanh như vậy được? Lẽ nào đúng thật là người càng nghèothì tiền tiêu càng nhanh?
Cô tranh thủ thời gian chạy qua bưuđiện kiểm tra, xếp hàng hồi lâu cuối cùng mới đến lượt, cô trả tiền inhóa đơn để lấy hai bản thống kê cuộc gọi hai tháng gần đây nhất, pháthiện ra ngoài điện thoại cô gọi cho bố mẹ ra còn có một số điện thoạixuất hiện với tần suất rất cao, hơn nữa thời gian nói chuyện rất dài,đều là ban ngày lúc cô đi làm.
Cô từng nghe nói chuyện một số tù nhân đã ăn cắp số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-thanh-mai/559249/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.