Kể từ đó môn Triết học Mác – Lê nin đã trở thành một môn học mà Sầm Kim mong chờ nhất.
Đợi mãi mới đến buổi học Triết học Mác – Lê nin tiếp theo, cô vẫn ngại chạy lên ngồi ở bàn phía tước, sợ bạn bè đoán ra, cũng sợ thầy Doãn cườimình nên cô vẫn ngồi phía sau cùng, nhưng mắt cô không lúc nào rời bóngthầy, cô căng tai ra nghe, nhưng điều cô nghe được không phải là nộidung của bài học mà là giọng nói của anh, nó như bản nhạc đệm trong suynghĩ mông lung của cô. Cô nhìn anh chằm chằm, cảm thấy mọi cử động củaanh đều rất quyến rũ.
Tất cả về anh đều đã thay đổi, nhưng trong tất cả những điều lạ lẫm đó vẫn có một cảm giác quen thuộc. Anh đã caolên, đã trưởng thành và trở nên mạnh mẽ, không còn gầy dơ xương nữa,nhưng ngón tay của anh vẫn mảnh mai như trước, khiến cô nhớ lại dáng vẻgầy gầy của cậu bé năm xưa. Giọng nói của anh trầm ấm hơn, hoàn toànkhông còn sự ngây thơ của một cậu bé, nhưng cô vẫn thích anh nói:
- Cái gì mà anh lại chẳng biết?
Nó cũng khiến cô nhớ lại lúc nhỏ, anh thường xuyên ra vẻ ta đây khi nói câu này.
Cô thấy lúc giảng bài anh cũng thường hướng ánh mắt về phía cô, nhưng chưa bao giờ ánh mắt hai người chạm nhau. Cô cảm thấy độ cận thị của cô vừađẹp, vừa không thể nhìn rõ diện mạo của anh, cũng không thể nhìn ra hếtđiểm xấu, trong cái mông lung nửa sáng nửa tỏ như vậy khiến anh trở nênhoàn hảo.
Sau khi tan học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-thanh-mai/559221/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.