Dần dần, Sầm Kim không thỏa mãn với việc Vệ Quốc mỗi ngày chỉ chơi vớicô một lát, cô muốn từ sáng tới tối cậu đều chơi với cô, vậy là hàngngày cô đều năn nỉ:
- Anh Vệ Quốc, anh đưa em đi chơi với.
- Chẳng phải ngày nào anh cũng đưa em đi chơi đó sao?
- Em muốn anh đưa em ra ngoài chơi cơ.
- Không được, nếu bọn bạn nhìn thấy anh chơi với con gái thì cười anh chẳng ra gì.
- Tại sao chơi với con gái lại chẳng ra gì?
- Anh không biết, mọi người nói như vậy.
Cô cầu khẩn thế nào cậu cũng không nhận lời, đành phải giở sở trường của mình ra là khóc ầm ĩ.
Cậu hoảng hốt:
- Thôi, thôi, đừng khóc nữa. Anh có thể đưa em đi chơi, nhưng không thểchơi ở trường được, phải trốn đến một nơi rất xa để chơi, có đi nổikhông?
- Đi nổi
- Không được bắt anh cõng.
- Nếu bắt anh cõng em sẽ là con cún.
Vệ Quốc đành miễn cưỡng đưa cô đi chơi, nhưng vừa ra khỏi trường thì nhưtrút được gánh nặng nghìn cân, cậu lại chơi với cô rất vui vẻ. Cậu dẫncô đi dính ve, bắt chuồn chuồn, đến bãi rác của nhà máy sản xuất đồ sứnhặt mấy cái bát đã bị vứt bỏ nhưng vẫn có thể dùng được, đến đống phếliệu của nhà máy nông cụ nhặt mấy đồ sắt vụn, sau đó mang đến cửa hàngthu mua ve chai để bán, bán được bảy tám hào, mang đi mua kẹo ăn.
Đi chơi với Vệ Quốc, cô thật sự rất sung sướng, cậu không bắt nạt cô, cònnghĩ cách kiếm tiền mua đồ ăn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-thanh-mai/559213/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.