Sợ bị mẹ phát hiện ra cái u lớn trên đầu nên Sầm Kim cố tình dùng chỗtóc mái che đi, đến lúc rửa mặt buổi tối, cô vẫn để mẹ đổ hộ nước nóngtrong phích, pha với nước lạnh xong, cô liền giằng lấy cái khăn mặt nóiđể tự mình rửa.
Nếu như bình thường mẹ chắc chắn sẽ nghi ngờ vàtra hỏi, nhưng dạo này, mẹ cứ như người mất hồn, chẳng để ý cái gì, chonên cũng không chú ý đến hành động lén lút của cô.
Sau đó mấylần cô cũng định hỏi mẹ rốt cuộc bố có phải là kẻ lưu manh hay không,nhưng khi thấy thần sắc của mẹ thì cô lại không dám hỏi nữa. Mà nhìnthấy thần sắc của bố thì cô lại nghĩ không cần phải hỏi nữa, chắc chắnbố đã làm chuyện gì đó không hay bởi bố luôn như người có lỗi, lo lắng,rụt rè nhìn mẹ.
Có lần, đến bữa cơm, bố vào nhà ăn của trườnglấy cơm về, bày lên bàn ăn một bữa thịnh soạn cho ba người, nhưng mẹ lại nằm trên giường, không chịu dậy ăn, bố sai cô:
- Kim Kim, gọi mẹ con dậy ăn đi, đừng để đói.
Cô chạy đến bên giường gọi mẹ, nhưng mẹ nói:
- Đói thì đói, sống như thế này thì còn có ý nghĩa gì?
Cô sợ hãi:
- Mẹ, mẹ không thể chết được, mẹ chết thì con làm thế nào?
Mẹ thở dài, ngồi dậy rồi ăn cơm:
- Không phải vì con thì mẹ thật không muốn sống nữa.
Bố hạ thấp giọng nói:
- Kim Phần, em hãy vì con.
Mẹ nói nghẹn giọng:
- Tôi đang nói với con gái, không nói với anh. Anh còn dám bảo tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-thanh-mai/559207/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.