Trước trận chiến thiên hạ luôn yên bình.
Quan Mục cứ như ngọn núi bất động, biểu tình âm trầm, làm cho Quý Huy Hòa lo âu không ngớt, thường xuyên đến bên người hắn cọ cọ, đều bị đẩy ra không thương tiếc. Dương Nguyên Quý từ phía xa, nhìn người này một cái, nhìn người kia một cái, nếu hai người có thể ở yên một chỗ, con mắt hắn cũng có thể nghỉ ngơi được một khắc.
Quý Huy Hòa khổ sở suy nghĩ, không biết mình đã làm gì đắc tội với Quan Mục, y cầm lấy tay tiểu thư đồng hỏi: “Quan Mục vì cái gì lại sinh khí?” Tiểu Hoành nhe răng cười: “Thiếu gia, ta bất quá chỉ là một thư đồng.”
Quý Huy Hòa gặp ai cũng cầm lấy tay hỏi: “Quan Mục vì cái gì không để ý tới ta nữa?” Người nào cũng mệt mỏi cười nói: “Nếu ngươi có thể nói đúng tên của ta, ta liền nói cho ngươi biết.”
Quý Huy Hòa không thể nào biết được tên của mọi người, liền chạy đến chỗ Quan tiên sinh, cầm lấy tay hắn hỏi: “Quan Mục vì sao sắc mặt lại khó coi như vậy?” Quan Tiên sinh chỉ trầm ngâm nói, “Phúc có phúc, họa có họa! Một người nam nhân không có học vấn không có nghề nghiệp, tự nhiên sẽ bị xem là khó coi.”
“Hắn căn bản không hề khó coi! Hơn nữa hắn đọc sách còn nhiều hơn ta!” Quý Huy Hòa phẫn nộ mà hét to, nhớ đến ba hôm trước, đau lòng càng thêm đau lòng.
Quý Huy Hòa bị đuổi về Quý phủ, buồn bực không vui, thần tình không thoải mái. Quý phu nhân nắm lấy tay y kìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-thanh-mai-that-ly/1216420/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.