Quý Huy Hòa nở nụ cười.
Quý Hiển Thạch nghiễm nhiên tự cho đây là công sức của mình, ít nhiều cũng do y đem Quý Huy Hòa thả xuống nước, tuy rằng thấy chết không cứu, nhưng lại chữa khỏi bệnh cho y. Cái này gọi là dĩ độc trị độc, cổ nhân truyền dạy quả không sai. Quý lão gia gật đầu hài lòng, cảm tạ ân chữa bệnh cho nhi tử, rồi lại vất vả đem các vị tiên gia thần công thỉnh trở về.
Cũng vì nợ Quý Hiển Thạch phần ân tình này, cho nên Quý lão gia cũng không trách cứ chuyện Quý Huy Hòa sau khi từ ngọn núi trở về liền sốt cao, cái trán phát nóng không thôi, mơ mơ màng màng.
Đã bệnh nặng thành như vậy, còn muốn chạy ra ngoài, nói là muốn đi tìm người.
Ngày đó cùng trở về còn có một đứa nhỏ. Quý Huy Hòa sau chuyện ngã xuống nước đâm ra sợ hãi Quý Hiển Thạch, cho nên để đứa nhỏ kia ngồi trên ngựa, ôm lấy Quý Huy Hòa, còn Quý Hiển Thạch đành cầm dây cương dắt ngựa trở về.
Quý lão gia đã hỏi thăm khắp nơi, biết được đây cũng là hàng xóm láng giềng, nhà cách Quý phủ một con phố, trong sân có trồng nhiều trúc. Chủ nhân nơi đó họ Quan, từng là một sĩ tử lên kinh đi thi tuy chưa từng đậu, nhưng có học thức sâu rộng, được phong danh hào là “Giản Trai tiên sinh”. Quan tiên sinh là văn nhân, tuy không hiểu được chuyện kinh doanh buôn bán, nhưng lại rất coi trọng khí tiết. Bởi vậy trong nhà thanh bần, trồng trúc ăn chay.
Quan tiên sinh lớn tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-thanh-mai-that-ly/1216418/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.