Như đọc được suy nghĩ của anh, Kỳ Mộ nói: “Ngoan, vẫy đuôi cái coi.”
trans: Yu Yin
Ráng chiều tràn qua khung cửa, khung cảnh hai người ngồi cùng bàn ăn cơm thật ấm áp không gì sánh được.
“Tiểu Mộ, không biết em về nên trong nhà không có gì. Hay là gọi đồ ăn nhé?” Lục Tuấn Tự nhìn hai món đơn giản trên bàn, anh định dẫn Kỳ Mộ ra ngoài ăn, nhưng xe hỏng rồi, gần nhà lại không có quán nào ngon, anh không nỡ để Kỳ Mộ mệt.
“Đồ ăn ngoài làm gì có hương vị như nhà nấu.” Kỳ Mộ thì thấy chẳng sao, ngược lại còn thấy hơi nhớ những món Lục Tuấn Tự nấu, “Khi em không có nhà anh cũng không ăn ở nhà à?”
“Không phải, chỉ là gần như không có tâm trạng nên chỉ ăn đại cho xong.” Lục Tuấn Tự ậm ờ.
Nhưng Kỳ Mộ hiểu, cậu không ở nhà, cho nên Lục Tuấn Tự cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống! Định mắng anh vài câu, nhưng lời đến bên môi lại biến thành một câu lầm bầm, “Lần sau đừng vậy nữa.”
Xoa xoa đầu cậu, Lục Tuấn Tự cười nhẹ, “Ừ.” Không có lần sau nữa, không bao giờ có lần sau nữa.
Thật ra anh không thấy đói, thời gian này khó chịu đến cả mất cảm giác, đừng nói đến ăn cơm. Bây giờ Kỳ Mộ ngồi ngay ngắn trước mắt anh, ngoan ngoãn ăn cơm, trái tim trống rỗng phiêu dạt cuối cùng cũng có một nơi để bám trụ, đã yên ổn không còn lơ lửng nữa.
Lúc đó sao anh lại mờ mắt, bỏ quên người bên cạnh mình chứ.
Chỉ cần hai người ở bên nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-roi-se-thanh-doi/559344/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.