Kỳ Mộ nói, cũng đâu thể dựa vào anh cả đời.
trans: Yu Yin
Dù sao đến tòa soạn cũng không có việc gì làm, Kỳ Mộ quyết định trốn ở nhà lên mạng.
Bất ngờ là Lục Tuấn Tự cũng không đi làm.
“Sao anh không đi làm?” Kỳ Mộ nhìn cái người đang bận rộn dọn dẹp nhà cửa, hỏi.
“À, chuyện trong công ty đâu ra đó cả rồi, không có gì quan trọng nên ở nhà với em.”
À, nhớ ra rồi, bây giờ Lục Tuấn Tự cũng là giám đốc một bộ phận rồi. Chậc chậc, người có quyền có khác. Kỳ Mộ bĩu môi không nói gì, vùi mình trên sofa chơi game.
Lục Tuấn Tự dọn dẹp xong, đi tới ngồi cạnh Kỳ Mộ, nhìn màn hình, bất lực nói: “Tiểu Mộ, sao em vẫn chơi mấy trò trẻ con này vậy?”
“Thật ngại quá, IQ tàn tật, không chơi được mấy trò cần nhiều kĩ năng.” Sắc mặt Kỳ Mộ còn chẳng thay đổi, hoàn toàn chăm chú vào màn hình.
… Lục Tuấn Tự nghẹn họng. Đành phải ngồi bên cạnh nhìn Kỳ Mộ chơi trò chơi. Cây cỏ và thây ma chạy đầy màn hình làm anh đau cả mắt. Xem được một lúc rồi mà Kỳ Mộ vẫn chỉ quan tâm tới màn hình, không đếm xỉa gì tới anh. Lục Tuấn Tự bị ngó lơ vô cùng không vui. Anh nhìn nhìn bầu trời nắng đẹp ngoài cửa sổ, hôm nay anh rỗi nguyên ngày… Không lẽ phải ở nhà xem Kỳ Mộ nhìn màn hình máy tính cả ngày à!?
Lãng phí sinh mệnh quá vậy!
“Tiểu Mộ…” Lục Tuấn Tự ai oán.
“Hửm?” Qua một màn, Kỳ Mộ vươn vai xoay tay, nghiêng đầu nhìn anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-roi-se-thanh-doi/559331/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.