Sao chỉ như mới một đêm, mà tất cả mọi thứ đều không còn như xưa nữa rồi?
trans: Yu Yin
Kỳ Mộ vừa đặt món cuối cùng lên bàn thì có điện thoại của Lục Tuấn Tự.
Nghe điện thoại xong, nụ cười trên môi cậu đông lại, tâm trạng vui vẻ cũng trầm xuống.
“Tiểu Mộ, hôm nay công ty tăng ca, anh không về ăn tối đâu, em đừng chờ anh.”
…
Hôm nay là sinh nhật hai mươi bảy tuổi của Lục Tuấn Tự, Kỳ Mộ cố tình về sớm để chuẩn bị bữa cơm, muốn cho Lục Tuấn Tự một niềm vui bất ngờ.
Rượu vang đỏ, thức ăn ngon, người yêu. Lẽ ra đã là một kỉ niệm ngày sinh nhật lãng mạn mà ấm áp. Chỉ tiếc… Xem ra kế hoạch đổ bể rồi.
Kỳ Mộ hơi buồn lòng, nhưng không trách Lục Tuấn Tự, cậu hiểu được người đó coi trọng công việc đến độ nào, nghiêm túc có trách nhiệm chẳng phải cũng là một ưu điểm của anh đấy sao. Bỏ đi, khi nào anh ấy về chúc mừng sau cũng được, nhưng đến lúc đó phải bắt anh ăn bằng hết chỗ đồ ăn này! Bực bội nghĩ vậy rồi thì tâm trạng Kỳ Mộ cũng tốt lên, cậu mở vi tính ngoài phòng khách, quyết định lên mạng giết thời gian.
Thường ngày Kỳ Mộ muốn lên mạng chỉ dùng laptop của mình, dàn máy bàn này gần như chỉ có Lục Tuấn Tự sử dụng. Nếu không phải đã để quên laptop ở cơ quan thì Kỳ Mộ cũng chẳng thèm dùng máy bàn. Người đã quen dùng laptop luôn có cảm giác không quen với máy bàn.
Màn hình vi tính là tấm ảnh Lục Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-roi-se-thanh-doi/559326/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.