"Tiểu Uyển..."
"Hả?" Tôi đặt bút xuống, quay đầu nhìn Hứa Hiểu Thần với vẻ khó hiểu.
"Em đừng ăn kẹo nữa." Anh nghiêm túc nhìn tôi.
"..." Tôi không trả lời, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, tôi nhìn Hứa Hiểu Thần với vẻ châm biếm: "Đừng có mà dùng mánh khoé với em!"
"Tiểu Uyển, em quá không hợp tác rồi!"
"Những câu tán tỉnh nhạt nhẽo như thế này, em đã thấy cách đây vài năm rồi."
"Nếu em đã thấy rồi thì anh sẽ đổi câu khác." Trông Hứa Hiểu Thần thật tội nghiệp.
"Em không nghe, không nghe, không nghe."
"Anh nhất định phải nói! Ừm... Em có thể làm Youlemei của anh được không?"
"Câm miệng! Hứa Hiểu Thần, anh là heo sao?"
"Nếu anh là heo, vậy em là gì?" Hứa Hiểu Thần ngây thơ nhìn tôi.
"Vậy em là chó."
"Heo và chó hợp nhau à?" Hứa Hiểu Thần ngơ ngác.
"Không, chúng không hợp nhau." Tôi nhẹ nhàng vỗ đầu anh: "Đừng nói nữa, mau đọc sách đi, cố gắng nghỉ ngơi sớm chút."
"Được rồi."
Hứa Hiểu Thần đang hăng say sửa bài tập cho học sinh, còn tôi thì đang nằm trên giường chơi điện thoại. Đột nhiên, anh lặng lẽ leo lên giường, nằm cạnh tôi, chống cằm nhìn tôi.
Tôi lùi lại, cảnh giác nhìn anh: "Anh sửa xong bài chưa?"
"Chưa…"
"Vậy anh leo lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-qua-dinh-nguoi/3652790/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.