Khương Sơn chưa từng nghĩ rằng Khương Ninh sẽ biết! Ông ta vẫn luôn giấu rất kỹ,
Khương Nhu Nhu đứa trẻ này cũng rất hiểu chuyện, ngày đưa cô ấy vào nhà, ông đã nói với cô ấy trên tàu hỏa.
Sau khi đến ngôi nhà này,
Cô chỉ có thể gọi ông ấy là chú.
Sau ngần ấy năm,
Nhu Nhu cũng chưa từng gọi nhầm dù chỉ một lần.
Khương Sơn cảm thấy rất phức tạp mỗi khi nghe cô gọi mình là chú,
Nào có người làm cha như ông chứ, vô dụng đến mức ngay cả con mình cũng không thể gọi ông là “Bố”. Vì cảm giác áy náy này, ông càng muốn bù đắp cho cô.
“Mày đang nói nhảm cái gì vậy?!” Khương Sơn vừa kinh ngạc vừa tức giận,
Tựa hồ muốn xông lên đánh Khương Ninh: “Mày gần đây càng ngày càng coi trời bằng vung! Chuyện thế này mà cũng dám đùa giỡn!”
Khương Nhu Nhu hoảng sợ liếc nhìn ông một cái: “Chú.”
Trịnh Nhược Nam lập tức bảo vệ Khương Ninh ra phía sau lưng,
Bà đẩy Khương Sơn ra: “Tránh xa Ninh Ninh ra!”
Bà ngồi xổm xuống, hai tay nắm vai Khương Ninh không khỏi run lên: “Ninh Ninh, con vừa nói cái gì?”
Khương Ninh do dự, mở cặp ra,
Lấy ra xét nghiệm quan hệ cha con. Điều đầu tiên cô ấy làm khi được tái sinh là làm điều này,
Bản đánh giá đã được đưa ra từ lâu và cô ấy luôn mang nó theo trong cặp sách của mình.
Cô đưa giấy xét nghiệm huyết thống cho Trịnh Nhược Nam, nhìn Trịnh Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-phan-dien-om-yeu-bi-toi-hon-den-chet-lang/2542453/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.