Nắng sớm lần lượt xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào trong, Tiêu Quý dụi mắt, than nhẹ một tiếng. Cô giơ hai tay lên duỗi thắt lưng, từ từ mở to mắt.
Tối qua thật sự mệt mỏi quá đi thôi…
Nấu nhiều đồ ăn ngon như vậy, cho đến khi nguội lạnh mới ăn tới miệng, cô mệt đến nỗi chẳng muốn động đậy ngón tay, vẫn là Mễ Tu nhà cô đút cô ăn. Tiêu Quý không hiểu được, rõ ràng người vận động là anh, hăng hái cố gắng cũng là anh, vì sao người mệt lử lại là cô!
Tiêu Quý bĩu môi, vén chăn trên người lên, cô ngồi dậy chớp chớp mắt, nhìn qua ra giường bên cạnh nhăn nhúm thành vòng. Cái người vận động cả đêm kia đi đâu rồi?
Không thể nào từ sáng tinh mơ đã ra ngoài vận động chứ? Được rồi, vận động này không phải là vận động kia.
Lấy qua bộ đồ ngủ ở đầu giường, Tiêu Quý tuỳ tiện búi tóc lên, xếp chăn gọn gàng, rồi cúi người phủ thẳng ra giường bị nhăn nhúm, sau đó cô mang dép ra khỏi phòng ngủ.
Đóng cửa lại, vừa mới xoay người Tiêu Quý liền tinh mắt phát hiện trên bàn tròn trong phòng khách đã đặt hai ly sữa, sandwich nướng rồi, còn có hai cái trứng chiên. Tiêu Quý cười yêu kiều, lộ ra hai má lúm đồng tiền, cô nhìn về phía phòng bếp. Quả nhiên, Mễ Tu nhà cô đảm đang nấu cháo đấy, sáng sớm làm nhiều đồ ăn như vậy, thật sự là nuôi cô thành lợn mà.
Tiêu Quý nhón chân đi vào phòng bếp, vươn tay che mắt Mễ Tu, làm ồm giọng hỏi: “Đoán xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-nha-toi/559426/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.