Hầu Tử và Tiêu Quý cấp tốc chạy về ký túc xá, ngay cả đồng phục cũng không kịp thay. Đẩy cửa phòng 308 ra liền thấy Mị Mị khóc hu hu, còn Tiểu Mã Ca đang giậm chân trên ghế hò hét với chiếc điện thoại, Tiêu Quý và Hầu Tử liếc nhau, vội đến trước mặt Mị Mị, lo lắng hỏi: “Sao vậy, trong điện thoại cậu chưa nói rõ ràng, ba cậu sao thế?”
Lúc Hầu Tử đang ở 55 Tuan lòng đầy căm phẫn chỉ trích Lưu Cẩm Trúc thì nhận được điện thoại của Mị Mị, trong điện thoại cô khóc nói ba cô đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói rằng tình huống không tốt lắm, sau đó tiếng khóc càng ngày càng không kiềm chế được, Hầu Tử cũng không nghe rõ ràng rốt cuộc là thế nào, cô vội vã kéo Tiêu Quý trở về.
Mị Mị nắm tay Hầu Tử, nhìn cô rồi lại nhìn Tiêu Quý, khóc đến bờ vai run rẩy, nói đúng hơn là chẳng nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Tiêu Quý và Hầu Tử nôn nóng đến độ muốn nhảy lên, cậu nói xong hẵng khóc đi mà!
“Mẹ nó, là sinh viên ưu tú của khoa y lại chẳng dùng được!” Tiểu Mã Ca căm giận ngắt điện thoại, rồi gỡ bàn tay của Hầu Tử và Tiêu Quý ra khỏi người Mị Mị, nói như ra lệnh với Mị Mị: “Đừng khóc!”
Mị Mị lập tức ngừng khóc, co lại bờ vai, ưu sầu ngẩng đầu nhìn Tiểu Mã Ca.
Tiêu Quý và Hầu Tử tha thứ cho sự thô lỗ của Tiểu Mã Ca ngay tức khắc, đối với cô tôn trọng thêm ba phần.
“Khóc cũng chẳng giải quyết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-nha-toi/559401/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.