Bước đi thong thả đến ngoài cổng trường, Tiêu Quý giãy khỏi tay Mễ Tu, đứng trước mặt anh, chống nạnh nhìn anh.
Mễ Tu khẽ cười, không nói lời nào cũng chẳng giải thích, hai tròng mắt sáng ngời óng ánh, lộ vẻ nuông chiều.
“Vì sao anh lại ở cùng với Mạnh Nhụy? Vì sao anh và cô ta như là quen thân lắm? Vì sao cô ta gần anh như vậy? Vì sao! Vì sao! Vì sao!” Giống như một loạt pháo nổ, Tiêu Quý chu cái miệng nhỏ nhắn, liên tục hỏi rất nhiều vì sao.
Mễ Tu vươn tay, dùng ngón cái và ngón giữa kẹp lấy đôi môi đang vểnh lên của cô, trong đôi mắt là nụ cười dịu dàng, anh nhẹ giọng nói: “Em bắt chước máy móc à? Vì sao nhiều thế.”
Tiêu Quý trừng mắt, mặc cho Mễ Tu kẹp môi cô, vẫn lên tiếng dù nói năng không rõ ràng: “Vì sao…”
Mễ Tu buông tay ra, vén tóc rối trên trán cô, ấm áp nói: “Em muốn anh trả lời vấn đề nào trước.”
Tiêu Quý chớp mắt, nhấc chân lên giẫm trên giày Mễ Tu, nũng nịu nói: “Hừ, trả lời từng câu một, anh đừng hòng trốn tránh, trước tiên trả lời em vì sao anh lại xuất hiện cùng cô ta?”
“Bởi vì cô ta đến lớp tìm anh, nói muốn cùng anh ăn cơm.” Mễ Tu thành thật trả lời.
“Cô ta nói muốn cùng anh ăn cơm thì anh sẽ cùng cô ta ăn cơm sao?” Tiêu Quý hỏi lại, sức lực trên bàn chân mạnh hơn một tí, nghiền nát mũi giày của Mễ Tu.
Mễ Tu bật cười, mặc cho cô bạo lực gia đình, giọng nói vẫn ôn hoà như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-nha-toi/559398/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.