Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 29: Hồ ly (8): Anh đừng như vậy tôi không chịu nổi
Chuyển ngữ: Puny
https://punyleland.wordpress.com
Cố Ninh tiếp tục, "Nhưng mà Sở Hiên có thể chất đặc biệt, những yêu ma bình thường ở bên cạnh anh ấy một lúc sẽ vô cùng khó chịu, nhưng anh vẫn rất ổn, tôi đang nghĩ, hoặc là anh là một đại yêu quái có yêu lực siêu mạnh, hoặc là, có một cơ thể con người giúp anh chắn."
"Vụ tai nạn xe lần trước đối với Hạ Bạch là một quẻ khảm [1] lớn khó mà vượt qua, tôi đoán, Hạ Bạch thật sự đã không vượt qua được, lúc xảy ra vụ tai nạn xe cậu ấy đã qua đời, là anh bám vào người cậu ấy, luôn dùng thân thể của cậu ấy, có đúng hay không?"
[1] Quẻ Khảm: cũng là một trong tám quẻ thuộc bát quái, được hình thành dựa trên sự liên kết của hai hào Âm phía trên và phía dưới, cùng một một hào Dương nằm ở chính giữa. Quẻ Khảm được hiểu như là những điều khó khăn, thử thách, gian nan, vất cả, nguy hiểm, buồn chán, lũ lụt.
Ánh mắt của Hạ Bạch lóe lên, muốn nói lại thôi.
"Tôi biết, Hạ Bạch không phải do anh hại chết, trên người anh không có chút tà khí nào, nếu không khí chất cũng sẽ không sạch sẽ như vậy." Cố Ninh đột nhiên bật cười, "Nhưng yêu lực của anh cũng quá yếu rồi? Vậy mà lại có thể bị ý chí của người hâm mộ khống chế, ha ha ha ..."
Vẻ mặt của Hạ Bạch trông có chút xấu hổ, cuối cùng cũng mở miệng, "Không phải yêu lực của tôi quá yếu, mà là các cô ấy thật sự quá mạnh. Cô nói không sai, tôi luôn đi theo Hạ Bạch, lớn lên cùng cậu ấy, cậu ấy luôn muốn quay phim, ước mơ lớn nhất chính là được làm ảnh đế, vì mục tiêu này mà cố gắng rất lâu, đáng tiếc lại qua đời trong một vụ tai nạn xe, cho nên tôi nghĩ, có lẽ tôi có thể giúp cậu ấy hoàn thành tâm nguyện."
Hạ Bạch nói thêm, giọng điệu chân thành, "Tôi đang xin giấy phép cư trú đặc biệt, vừa mới nhận được thông tin, có thể sẽ được duyệt gần đây."
Giấy phép cư trú đặc biệt dành cho những con yêu quái có ghi chép tốt, điều kiện tiên quyết là bảo đảm sẽ không làm hỗn loạn trật tự thế giới này, thì được cho phép ở lại đây.
"Đang xin, nói cách khác là bây giờ không có?" Cố Ninh bắt được điểm chính.
Con hồ ly ở lậu.
Khóe miệng của Hạ Bạch cong lên, từ từ đến gần Cố Ninh, dùng cặp mắt hồ ly nhìn chằm chằm Cố Ninh từ trên cao, không còn cố gắng che giấu nữa, toàn thân tràn đầy yêu khí, mỗi một tấc đều đang phóng điện.
Căn phòng tràn ngập mùi thơm kỳ dị, làm tâm trí con người rối loạn, Hạ Bạch đưa một tay ra sờ má Cố Ninh, trong giọng nói mang theo sự cám dỗ và dịu dàng khác thường, "Vậy thì sao? Cô định bắt tôi?"
Cố Ninh vội vàng lui về phía sau, "Đừng đừng đừng, anh như vậy tôi không chịu nổi. Tôi đương nhiên sẽ không dùng hồ lô bắt anh, anh cũng không có làm chuyện gì xấu. Cùng lắm là đưa anh về yêu giới mà thôi."
Cố Ninh dừng lại, "Nhưng mà, đưa anh về thì chỉ kiếm được chút công đức thôi, so với chuyện đó, thì tôi càng muốn xem phim mới của anh."
Hạ Bạch nhìn Cố Ninh bất động.
"Tóm lại, cố gắng lên. Chúc anh sớm nhận được giấy phép đặc biệt." Cố Ninh rời khỏi khu vực được bao phủ bởi yêu khí của Hạ Bạch, bước đến cửa, quay đầu lại cười nói, "Bắt yêu cũng không chỉ có một mình tôi, bản thân anh hãy cẩn thận."
Trên đường trở về, Sở Hiên ngồi bên cạnh Cố Ninh, vẫn luôn không nói lời nào, Nguyên Nguyên thì hưng phấn nói không ngừng.
"Chị Ninh Ninh, Hạ Bạch thật sự còn đẹp hơn anh ấy ở trong phim."
"Đó là đương nhiên." Cố Ninh trả lời, "Các nét trên khuôn mặt của cậu ấy ngoài đời đều vừa vặn hơn, nhưng mà máy quay sẽ kéo biến dạng khuôn mặt."
Từ cổ họng của hai người đàn ông đang ngồi trên xe đồng thời phát ra một tiếng "ha".
Hai cô gái phớt lờ, tiếp tục trò chuyện.
"Chị Ninh Ninh, chị thấy chưa, trailer của bộ phim truyền hình mới đã có rồi, kỹ năng diễn xuất của Hạ Bạch rất tốt, lại có khí chất, nói không chừng lần này có thể giành được ảnh đế đấy."
"Thật sao? Ở đâu? Chị không thấy." Cố Ninh lấy điện thoại ra tìm trailer.
Nguyên Nguyên cảm khái, "Kỹ năng diễn xuất của anh ấy càng ngày càng tốt. Nhưng mà em cảm thấy, bộ web drama khi mới ra mắt mới là thời kỳ đỉnh cao nhan sắc của anh ấy, diễn vai hot boy học thần rất hợp. Đúng rồi chị Ninh Ninh, chị có cảm giác dáng dấp của anh ấy có chút giống anh Sở không?"
Cố Ninh chỉ lo cúi đầu lướt điện thoại, nói, "Em cũng cảm thấy rất giống đúng không? Chị xem đi xem lại bộ đó cũng là bởi vì ..."
Cố Ninh thắng gấp lại, cả người như đông cứng lại. Nhưng lời nói ra không giống như tin nhắn, không thể nào rút lại được.
Nguyên Nguyên không để ý tới, vẫn còn balabala.
Sở Hiên vốn đang im lặng ngồi bên cạnh Cố Ninh đột nhiên nhúc nhích, đặt một cánh tay ra sau lưng ghế Cố Ninh, nghiêng người tới, giọng nói thoải mái, "Buổi trưa về muốn ăn cái gì?"
Bên phải là cửa xe, bên trái là Sở Hiên đang áp sát, sau đầu là cánh tay của anh, Cố Ninh cảm thấy mình chính là Berlin, nơi bị Hồng quân Liên Xô bao vây năm 1945, lúng túng ngồi thu mình thành một quả bóng nhỏ trên ghế, "Tùy ... tùy ý."
Lúc về đến nhà thì đã là buổi trưa, Sở Hiên thu dọn một chút rồi rửa tay nấu ăn, bưng lên một vài món ăn gia đình, trông rất "tùy ý", nhưng thật lại không "tùy ý" một chút nào.
Một đĩa tôm kho, một đĩa cà tím xào, một tô canh trứng cà chua lớn.
—— Tất cả đều là những món ăn gia đình, mà trước kia ba Cố Ninh thường làm nhất khi ở nhà.
Mặc dù đơn giản, nhưng ba đều dùng cách làm truyền lại từ thời bà nội Cố Ninh, hoàn toàn khác với bên ngoài. Hai năm qua Cố Ninh đã từng đi tìm mấy nhà hàng bên ngoài, nhưng đều không phải hương vị quê nhà.
Những món ăn mà Sở Hiên làm, giống hệt như món ba làm.
Cố Ninh không nói chuyện, vùi đầu ăn canh, Sở Hiên lẳng lặng đưa khăn giấy tới.
"Tôi không khóc." Cố Ninh giãy giụa, không để cho Sở Hiên nhìn thấy mắt.
Sau khi tốt nghiệp Cố Ninh ở lại Úc, vì để có thân phân nhập cư, nên vẫn luôn ở lại làm việc, các dịp lễ hàng năm như giáng sinh, chính là thời điểm vé máy bay đắt nhất trong năm, phải tiết kiệm và trả thế chấp, ngoài ra còn phải trốn Sở Hiên, cho nên hai năm qua đều không trở về nhà.
"Anh học khi nào?"
"Năm ngoái lúc về nước ăn Tết, học từ ba em."
Từ nhỏ đến lớn, hằng năm hai nhà Cố Sở đều đón Tết cùng nhau.
Trước đây vào sáng sớm ngày 31 tết mỗi năm, các mẹ đều đã thức dậy bắt đầu làm đồ ăn, Cố Ninh cũng hiếm khi rời giường, tìm câu đối và giấy cắt hoa đã mua từ sớm, cầm đi tìm Sở Hiên dán.
Sở Hiên năm lớp mười hai đã cao như bây giờ, không cần đứng lên ghế cũng có thể với tới. Cố Ninh hỗ trợ canh, ở phía sau chỉ chỉ, "Bên trái cao hơn một chút, qua qua, bên phải cao hơn chút nữa ..."
Sở Hiên kiên nhẫn chỉnh từng chút từng chút, làm thế nào thì Cố Ninh cũng nói không đúng, đột nhiên nhận ra cô là đang chỉnh mình, bước tới ôm lấy Cố Ninh, rồi nhấc bổng cô lên cao ngang khung cửa, "Tự em làm."
Bữa tối giao thừa cũng ăn cùng nhau, thông thường là ở nhà Sở, đặt một cái bàn tròn lớn, mẹ Sở là đầu bếp chính, dọn từng món một. Bên cạnh còn có một bàn nhỏ để tấm thớt, có vỏ và nhân bánh sủi cảo, người rảnh rỗi thì đi làm sủi cảo.
Túi sủi cảo Sở Hiên làm rất đẹp, tựa như được sản xuất trong dây chuyền sản xuất của nhà máy vậy, xếp hàng rất ngay ngắn, giống như nhân bản binh lính. Mỗi năm Sở Hiên đều đặt một đồng xu mới được anh khử trùng cẩn thận vào, năm nào cũng có thể gắp chính xác vào trong chén của Cố Ninh, sủi cảo trông giống nhau như vậy, không biết anh làm sao biết được.
Kỳ nghỉ đông năm ngoái, thật ra Sở Hiên phải nhập học từ rất lâu trước khi đón Tết, nhưng anh đặc biệt xin nghỉ, ở nhà đến ngày mười lăm tháng giêng, nhưng cũng không đợi được Cố Ninh.
Vào đêm giao thừa Cố Ninh gọi video thật sớm, từ nước Úc xa xôi thăm hỏi mọi người, trong video vô cùng vui vẻ nói, "Con phải đi ăn với bạn học rồi! Bye!"
Mẹ Cố dặn dò, "Con đi đi, đừng chơi quá muộn, các con không được nghỉ, ngày mai còn phải đi làm."
Cố Ninh cười đáp, "Con biết mà." Nhìn thoáng qua màn hình thấy Sở Hiên im lặng ở phía sau.
Ngày đó sau khi kết thúc cuộc gọi video, Cố Ninh thay đồ ngủ, đi nấu một gói mì tôm, rồi ôm mì tôm xem chương trình lễ hội mùa xuân cả đêm.
Những thứ như chương trình lễ hội mùa xuân này ngày xưa thì lười coi, chỉ xem lướt qua, than phiền cả buổi, bây giờ không có, thì lại lên mạng kiếm các chương trình phát sóng trực tiếp ở khắp nơi.
Cố Ninh ứa nước mắt gắp một quả cà tím xào, đặt lên cơm.
"Ninh Ninh, khi nào rảnh thì về nhà với anh đi." Sở Hiên nói.
Cố Ninh ngậm cơm gật đầu một cái.
Trong nhà Cố Ninh có một ngăn kéo đầy đĩa Blu-ray [2], ăn cơm xong, Cố Ninh muốn xem Chúa tể của những chiếc nhẫn [3], nhưng lại nói trượt miệng, "Đã lâu rồi không xem anh trai ma của tôi."
[2] Đĩa Blu-ray hay đĩa quang DVD định dạng Blu-ray: là một chuẩn DVD, tiếp theo chuẩn DVD+RW.1 Blu-ray và HD DVD là hai công nghệ DVD có công suất lưu trữ lớn khi ghi nội dung độ phân giải cao, gấp 6 lần so với chuẩn DVD trước đó.
[3] Chúa tể của những chiếc nhẫn: là bộ phim giả tưởng của đạo diễn Peter Jackson ra mắt năm 2001. Nó mở đầu cho Chúa tể của những chiếc nhẫn và dựa theo tập đầu cùng tên trong bộ tiểu thuyết giả tưởng 3 tập The Lord of the Rings của nhà văn người Anh J. R. R. Tolkien.

Kết quả bị Sở Hiên bác bỏ phũ phàng.
Cố Ninh định đảo ngược tình thế, "Thật ra thì tôi không phải muốn thấy anh ấy, chủ yếu là để thấy nữ hoàng rừng xanh."
Sở Hiên cầm một cái đĩa CD nhìn cô, "Em quan hệ cả nam nữ?"
Cố Ninh thấy cái anh đang cầm là V for Vendetta [4], thì giựt lấy đĩa trong tay anh bỏ vào đầu đĩa, đợi đến khi bắt đầu chạy mới yên tâm thấp giọng nói, "Thật ra thì đối với Natalie Portman, tôi cũng có thể bẻ cong thành nhang muỗi [5]... "
[4] V for Vendetta: là một bộ phim Mỹ thuộc thể loại hành động - li kì, viễn tưởng, do Warner Bros. sản xuất năm 2005. Phim được làm theo truyện tranh của Alan Moore và David Lloyd thuộc hãng DC Comics, lấy bối cảnh Anh quốc trong một tương lai giả định của thế kỷ 21. Bộ phim được đạo diễn bởi James McTeigue, kịch bản bởi anh em nhà Wachowski với sự tham gia của các diễn viên Natalie Portman, Hugo Weaving, Stephen Rea và John Hurt.

[5] Nhang muỗi:

Ngoại trừ lúc Sở Hiên đi ra ngoài nghe điện thoại một lúc, thì hai người cùng nhau ở nhà cả ngày.
Sáng thứ hai, Cố Ninh và Sở Hiên cùng đi ra ngoài, Sở Hiên dẫn Cố Ninh đi thẳng tới một chiếc xe địa hình SUV màu đen, "Anh đưa em đi."
Cố Ninh sững sờ, "Anh mua? Mua xe làm gì?"
"Đón em, đưa em, mua thức ăn. Không thể cứ mượn xe của Tiểu Sơn được."
"Nhưng mà qua mấy ngày nữa anh sẽ đi mà, xe thì không thể chuyển về Mỹ, chẳng lẽ bán lại?"
Sở Hiên suy nghĩ một chút, "Vậy thì để đó. Em có chỗ đậu dưới hầm để xe chứ?"
Cố Ninh đi một vòng xe, nhìn thấy đôi cánh bay lên trời của nữ thần ở mặt trước của xe, thì dọa sợ hết hồn.
"Sở Hiên, anh cướp ngân hàng à?"
Sở Hiên im lặng.
Lái xe được một hồi lâu, Cố Ninh rốt cuộc cũng nhịn không được, bắt đầu thẩm tra anh, "Sở Hiên, có phải anh đã làm chuyện phạm pháp gì không?"
Ánh mắt của Sở Hiên lóe lên, "Ví dụ?"
"Ví dụ?" Cố Ninh vắt óc suy nghĩ việc phạm pháp gì có thể giàu đột ngột, "Ví dụ như kiểu của ông White trong Tập làm người xấu [6]?"
[6] Tập làm người xấu (Breaking Bad): là một loạt phim truyền hình dài tập Hoa Kỳ theo phong cách Noir - Viễn Tây, được sáng tạo và sản xuất bởi Vince Gilligan. Breaking Bad lấy bối cảnh và được quay chủ yếu tại Albuquerque, New Mexico. Chuyện phim xoay quanh cuộc sống của Walter White (thủ vai bởi Bryan Cranston),một giáo viên hóa học phổ thông bất đắc chí, gần như thất nghiệp, đang phải vật lộn với căn bệnh ung thư phổi giai đoạn ba. Để đảm bảo tài chính cho gia đình mình trước khi chết, Walter quyết định chọn con đường phạm pháp, hợp tác với cậu học trò cũ Jesse Pinkman (Aaron Paul),điều chế và phân phối ma túy đá kết tinh, đồng thời phải né tránh hàng loạt mối nguy giữa thế giới tội phạm ngầm.
"Ninh Ninh, anh không học hóa." Sở Hiên nhẹ nhàng nhắc nhở cô.
"Nói không chừng là anh đã tự học. Nếu không thì là làm hacker lẻn vào hệ thống ngân hàng chuyển tiền vào tài khoản của chính anh?", Cố Ninh nói sâu xa, "Hơn nữa tôi biết, những người có chỉ số IQ cao như anh, thường không có ý thức đạo đức gì, cảm thấy đều là lừa gạt những người tầm thường, cho nên khó tránh khỏi..."
"Anh không có ý thức đạo đức?" Sở Hiên ngắt lời cô, "Nếu như anh không có ý thức đạo đức, thì anh đã sớm..." Nói được nửa câu, thì đột nhiên bật cười, dường như đang mặc sức tưởng tưởng đủ loại khả năng không có ý thức đạo đức, tâm trạng rất vui vẻ.
Cố Ninh cảm thấy anh bây giờ trông giống như một con sói lớn xấu xa, theo bản năng của một con thỏ, mà đi vòng qua cuộc thảo luận về ý thức đạo đức này, "Vậy anh lấy tiền ở đâu ra?"
Sở Hiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, "Đây là bí mật của anh, chỉ có thể nói cho Sở phu nhân tương lai, không thể nói cho em. Nhưng mà em yên tâm, tuyệt đối không phạm pháp."
Cố Ninh nhìn chằm chằm anh đánh giá độ tin cậy của câu nói này, im lặng không lên tiếng, thầm lo lắng.
Số mệnh của anh, sẽ không lại xảy ra vấn đề chứ?
Lúc đến dưới Ninh Hợp Đường, thì tình cờ gặp Tiểu Sơn và Nguyên Nguyên, Tiểu Sơn nhìn thấy xe mới của Sở Hiên, thì ánh mắt đều thẳng.
"Đây chính là Rolls-Royce Cullinan [7] mới ra năm nay sao? Được gọi là chiếc SUV đắt nhất trên thị trường, gϊếŧ Bentayga của Bentley trong nháy mắt, một chiếc là có thể mua cả một hàng Land Rover sao?"
[7] Rolls-Royce Cullinan:

Tác giả có điều muốn nói:
Phỏng vấn: Học thần đại nhân, tại sao anh chọn chiếc xe này, là kết quả của việc nghiên cứu so sánh cẩn thận sao?
Sở Hiên: Không có. Tôi muốn mua một chiếc SUV, mua thức ăn cũng tiện, nên tìm thẳng "SUV đắt hơn Porsche 911", sau đó liền mua.
Phỏng vấn: ... (-____- Ngây thơ quá ...)
Đôi lời tâm tình của editor: Mọi người còn nhớ ai đi chiếc Porsche 911 mà khiến cho Sở Hiên phải đi mua chiếc Rolls-Royce Cullinan không??? Nhân vật phụ của phụ thôi mà anh Hiên cũng nhớ dai dữ. =))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.